Thành phố bây giờ trở lên buồn lắm. Những tòa nhà khổng lồ bỗng trở lên vô hồn. Dòng người vẫn hối hả trên những con đường. Nhưng sao tôi cảm thấy cảnh tượng đó bỗng trở nên xa lạ. Trong cảnh đó tôi chỉ thấy những nét buồn!
Thành phố thân yêu của tôi bây giờ buồn lắm. Những ánh đèn màu, những hàng cây xanh bỗng trở lên không còn sức hút nữa. Ngọn lửa đam mê luôn cháy bỏng những khát khao ở trong lòng đã không còn. Những nhớ mong, khắc khoải, hy vọng cũng tan biến. Trong lòng tôi chỉ còn một sự cô đơn! Thành phố bỗng trở nên buồn như thế kể từ khi anh rời xa tôi. Và tôi không còn một chút hy vọng nào về mối quan hệ với anh nữa! Nghĩ về anh, tôi chỉ còn những nỗi đau! Anh đã luôn làm tôi cảm thấy bị tổn thương và bất hạnh. Mà tình yêu là sự lựa chọn để hạnh phúc. Nói một cách khác, tình yêu là hạnh phúc ở trong tâm hồn. Vì thế tình cảm của tôi với anh có lẽ chỉ là những đam mê! Cả cái thành phố này cũng chỉ là những nỗi đam mê. Không còn anh, thành phố trở lên vô vị lắm. Tôi cảm thấy việc ở lại thành phố này bỗng trở nên điên dồ. Miền đất hứa đầy đam mê và mật ngọt bỗng trở lên khô cằn đầy sỏi đá. Tôi bỗng cảm thấy nó bỗng trở nên khô cằn, sỏi đá. Tôi sẽ rời bỏ nơi đây để trở về nơi miền quê yêu dấu. Nơi đó luôn là cả một miền yêu thương. Nơi tôi luôn cảm thấy bình yên ngay cả khi thế giới chỉ có một mình. Có lẽ tôi sẽ không bao giờ mơ tưởng về thành phố ấy nữa. Bởi vì thành phố bây giờ buồn lắm! Không có anh, trái tim tôi cảm thấy cô đơn giữa nghìn người. Tôi thấy sợ nếu bất chợt bắt gặp anh ở thành phố ấy! Bởi vì tôi biết rằng, chắc chắn tôi sẽ bị tổn thương. Dù tôi sẽ lờ anh đi, và coi anh là người không quen biết. Nhưng có khi nào sau tất cả, sẽ chỉ còn là tình yêu? Sau những tổn thương, đau đớn, vì bị lìa xa. Tôi lại rất nhớ anh từ trong sâu thẳm của tâm hồn? Có khi nào em và anh có cơ hội hàn gắn lại? Có khi nào chúng ta cả đời sẽ vẫn dính líu đến nhau? Và chúng ta vẫn sẽ làm cho nhau bị đau? Có giải phát nào giúp em và anh hạnh phúc với nhau? Để thành phố kia không trở nên buồn nữa! Không phải là người yêu của nhau, chúng ta có thể xem nhau như những người xa lạ. Đừng làm người kia bị tổn thương nữa, bởi vì có thể chính mình cũng sẽ bị tổn thương. Có lẽ em và anh chỉ có tình mà không có duyên. Xin đừng gượng ép nữa, để rồi cả hai sẽ bị đau! Anh vẫn sống trong thế giới của anh, và em vẫn sống trong thế giới của em. Chúng ta không bao giờ phù hợp với nhau cả. Mình cứ sống với chính bản thân mình, với những gì mình có. Vậy là chúng mình sẽ xa nhau và sẽ quên nhau phải không anh? Để thành phố kia sẽ trở nên không buồn nữa. Thành phố buồn sẽ biến mất trong ký ức của em! Dù với em bây giờ, nó đã trở thành một miền xa!
Tác giả: Phạm Thị Hợi
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét