Con trai yêu dấu của mẹ!
Tết này con trai của mẹ cũng được sáu tuổi rồi nhỉ? Mẹ rất tiếc đã không thể ở bên con, chăm sóc con và nhìn con lớn lên. Ký ức về ngày con chào đời vẫn in sâu trong mẹ. Nhớ giây phút cô y tá dúi vào tay mẹ một đứa bé sơ sinh xám ngoét và cáu kỉnh nói: Của chị đây! Đã bảo cứu làm sao được mà chị cứ bắt chúng em phải mổ!... Mặc cho sự bực dọc và lo lắng của cô y tá. Mẹ thấy con trai của mẹ đẹp như một thiên thần.
Và cơ bản là con vẫn sống! Mẹ ôm con vào lòng trong dạt dào hạnh phúc. Mẹ tự hào về bản thân vì đã vừa cứu sống một mạng người. Cô y tá cũng hạnh phúc lây với cảm xúc của mẹ. Giọng cô dịu dàng hơn và ngọt ngào nói với mẹ: Không lạc quan như chị nghĩ đâu! Đứa bé bị giảm nhiệt, cần cho vào nồng ấp ngay nhưng hiện nồng ấp điện tử đã hết, chỉ còn nồng cơ. Mà nồng cơ phải bật sau 30 phút mới đủ nhiệt. Em sợ không kịp! ... Lúc này mẹ mới hốt hoảng nhận ra con đang lạnh ngắt trong vòng tay mẹ. Hốt hoảng mẹ hỏi biện pháp tối ưu để cứu con. Và cuối cùng là nồng cơ vẫn được bật cho con. Trong khi mẹ dùng nhiệt lượng tự nhiên của cơ thể mình để giữ ấm cho con. Và cơ thể con đã tăng nhiệt nhanh chóng trong sự vui mừng đến ứa nước mắt của mẹ và cô y tá. Con đã thoát ra khởi cơn nguy kịch và nồng ấp của con đã được nhường cho một đứa trẻ rất đáng thương khác để mẹ lấy tiền để xác mẹ đẻ của con vào nhà lạnh. Mẹ không muốn khi ông bà nội ngoại và bố của con đến lại thấy mẹ con chỉ còn là một nắm tro tàn theo quy định của bệnh viện với xác người vô danh.
Bằng tất cả các mối quan hệ của mẹ và từ chiếc điện thoại cô y tá đưa lại sau một thời gian dài thất lạc. Mẹ đã tìm được gia đình ruột thịt của con. Mẹ thật tiếc khi ấy mẹ chỉ là một cô sinh viên nghèo nên rất lo lắng cho việc nếu phải nuôi dưỡng con! Mẹ lo mẹ không đủ tiền để cho con một cuộc sống tốt đẹp bằng người. Rồi mẹ sẽ vừa nuôi con vừa học tiếp đại học ra sao? Cả việc mẹ sẽ cho con học đại học bằng cách nào? Khi ấy mọi thông tin về mẹ đẻ của con rất mù mờ. Mẹ chỉ nhớ ánh mắt tha thiết và lời cầu khẩn của mẹ đẻ con xin mẹ cứu con trước khi nhắm mắt! Tình yêu thương của mẹ đẻ con dành cho con đã truyền sang cho mẹ, và mẹ yêu con bằng hết thảy tấm lòng mình!
Khi buộc phải trao trả con cho gia đình ruột thịt của mình. Mẹ thật lòng không muốn. Nhưng mẹ không thể tước đoạt phần máu mủ bé nhỏ còn lại của mẹ con trên dương thế, từ những người thân yêu của mình. Bố, bà và họ hàng của con vô cùng đau lòng trước sự ra đi đột ngột của mẹ ruột con. Họ chỉ còn một chút an ủi là con may mắn sống xót. Nhất là bố đẻ của con. Giường như trước cái chết của mẹ đẻ con. Bố con chỉ biết nhìn vào con để tiếp tục sống! Hơn nữa, chưa kịp cất tiếng khóc chào đời, mẹ con đã đi về cõi vĩnh hằng. Con trai yêu của mẹ đã chịu nhiều thiệt thòi lắm rồi. Mẹ muốn con được sống trong tình yêu thương của những người ruột thịt. Và gia đình ruột thịt của con có vẻ giàu có. Mẹ muốn con có một cuộc sống đầy đủ!
Từ lòng biết ơn cứu mạng con, bà con đã thay mặt gia đình xin mẹ đặt tên cho con. Mẹ chẳng biết sẽ đặt tên con là gì. Chỉ biết cuộc đời con sẽ chịu nhiều thiệt thòi vất vả vì bị mất mẹ từ khi chưa kịp lọt lòng. Thế lên mẹ muốn gọi con là Kiên Cường. Mẹ muốn con trai yêu của mẹ luôn kiên cường trong cuộc sống.
Tâm trạng của mẹ khi ấy rất rối bời. Vì mẹ đang phải đối mặt với án tù vì giả danh bác sĩ trưởng khoa ra lệnh mổ xác mẹ con để cứu con. Bệnh viện đang họp bàn và kiện mẹ. Nếu bị đi tù vì bất cứ lý do gì, tương lai của mẹ sẽ đóng chặt cửa! Một mặt trong túi mẹ không còn một đồng lẻ. Tất cả tiền mà mẹ có đều dùng để trả viện phí cho mẹ đẻ con, và cả sữa sơ sinh cho con! Mẹ còn chẳng còn đồng nào để chăm sóc chị gái và đứa cháu gái sơ sinh chào đời cùng ngày với con. Và mẹ đã không giữ được mối liên hệ với con từ ngày ấy!
Mãi ngày sắp tốt nghiệp đại học, mẹ đã nhận điện của bà nội con. Bà nói con bị phổi do ra đời muộn hơn bình thường. Mẹ đau lòng lắm, tim mẹ như có người bóp bẹp. May anh bạn thân của người ông trẻ bên họ ngoại của mẹ hiện là bác sĩ đầu nghành của Việt Nam về phổi. Chú ấy từng du học ở úc về nghành này. Chú đã nhận chữa trị cho con. Mẹ cũng thuyết phục được ông trẻ của mẹ nhân danh chi nhánh ngân hàng Viettinbank mà ông đang làm giám đốc, tặng con một gói học bổng trị giá khoảng 500 nghìn đồng mỗi tháng. Số tiền tuy nhỏ, nhưng mẹ biết nó sẽ có sức cổ vũ rất lớn trên mỗi bước đường con đi phía trước. Mẹ chỉ làm được thế thôi. Vì mẹ khi ấy vẫn là một cô sinh viên nghèo, đang đối mặt với kỳ thực tập đầy khó khăn và tốt nghiệp sắp tới. Tương lai mẹ vẫn mù mịt không biết đi về đâu!
Cuộc sống của mẹ có rất nhiều vất vả khiến mẹ không thể nghĩ nhiều về con. Mẹ cũng yên tâm vì nghĩ con đang hạnh phúc. Nhưng giờ mẹ thấy nhớ con lắm! Chẳng biết Kiên Cường của mẹ giờ trông như thế nào? Con có được khỏe mạnh không?... Mẹ thật sự rất muốn được chăm sóc con, yêu thương và nhìn con lớn lên. Giá ngày đó mẹ vượt qua sự e ngại vì là một cô gái chưa chồng lại ở bên cạnh bố con - một người đàn ông góa vợ để chăm sóc con. Thì hẳn mẹ đã có một đứa con nuôi xinh xắn và ngoan ngoãn rồi. Nhìn các bạn mẹ có những đứa con xinh xắn, khiến mẹ nhớ con vô cùng. Mẹ ước một ngày gần đây sẽ gặp lại con. Dành cho con tất cả những gì mẹ có. Con trai yêu của mẹ!
Tác giả: Phạm Thị Hợi
Xem thêm các bài viết
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét