Thứ Ba, 28 tháng 6, 2016

Đình

Chuyện ở bệnh viện
                                                                           Truyện dài: PTH
Chương IX: Bi kịch của gia đình
Lòng cô cảm thấy vô cùng đau xót. Sao trên đời lại có chuyện oái oăm đến thế là cùng. Cô vốn tưởng những chuyện như thế chỉ do các nhà văn viết ra từ trí tưởng tượng phong phú của mình. Thế mà đây là chuyện người thật, việc thật của những con người vĩ đại quanh cô. Rồi cô nhẹ nhàng nói với thầy. Thưa thầy, thầy có tài thuyết phục giỏi như vậy,sao thầy không thử thuyết phục cô ấy bỏ đi đứa bé. Con nghĩ chắc cô ấy cũng là người tốt. Lại là một nhà giáo, hẳn cô ấy và gia đình cô ấy cũng không thể chấp nhận việc người yêu cũ phụ bạc lại trở thành ông bố chồng mẫu mực được. Còn vợ thầy, chắc cô ấy cũng không thể chấp nhận việc tình địch cũ lại trở thành con dâu. Còn anh con trai thầy, sau thời gian si mê thế nào anh ấy cũng tỉnh ra và hướng sự yêu thương của mình với những cô gái cùng trang lứa!

Thầy lắc đầu trong đau xót! Không được con ạ! Cô ấy năm nay cũng hơn bốn mươi rồi! Thế nên cô ấy kiên quyết giữ đứa bé. Vẻ đẹp của một cô giáo đang tuổi hồi xuân chưa một lần nếm  trải vị ngọt của tình yêu đã thật sự làm say mê con trai thầy. Nhất là hai người ấy sắp có con chung với nhau. Nó dọa tự tử nhiều lần nếu gia đình không cho nó cưới cô ấy. Nên vợ ta cũng xuôi xuôi rồi! Đôi mắt già nua và thất thần của thầy lại chảy ra những giọt nước mắt xót xa và ân hận. Ngày xưa cô ấy đẹp nhất làng. Còn ta thì tài giỏi nhất làng. Thế mà khi vào quân ngũ ta đã phụ bạc tình yêu của cô ấy. Làm lỡ dở cuộc đời cô ấy. Giờ thì ta bị quả báo rồi. …
Cô chạy đi lấy một cốc nước nữa cho thầy uống để thầy định thần. Rồi thầy nói với cô giọng kiên quyết: Giờ ta không còn có con trai và vợ gì nữa hết. Vì thế con và cậu ta cãi nhau không phải nhường cậu ấy vì nó là con của thầy. Còn toàn bộ tài sản của ta. Toàn bộ tài sản mà ta đã tích cóp được vì đã dành cả cuộc đời này cống hiến cho đất nước. Ta sẽ hiến tặng hết nó cho việc làm từ thiện. Con là người sẽ giúp ta làm việc đó, vì thời gian trên dương thế của ta không còn được lâu nữa. Nói đoạn, thầy kéo ngăn tủ lấy ra một lọ thuốc khác màu vàng và vỗ vào miệng mấy viên thuốc này một cách đau xót. Thầy nói trong hơi thở và sự thểu não quá độ. Mà tôi cũng nên chết đi, chết đi cho các người muốn nhảy múa thế nào thì làm như thế. Tôi chết cho tất cả các người đều được toại nguyện theo ý mình. …

Cô cố động viên an ủi thầy, còn thầy cố nhoẻn cười. Một nụ cười méo mó để cho cô an lòng. Cô nói trong tiếng nấc nghẹn ngào. Thưa thầy, thầy không để lại tài sản cho mẹ con họ, đẩy họ ra đường khi thầy khuất núi. Ai cũng có thể hiểu và thông cảm cho thầy. Nhưng mà sao thầy không để lại tài sản cho những người thân ruột thịt khác của thầy. Con không biết thầy có bao nhiêu tài sản nhưng đó hoàn toàn là mồ hôi, nước mắt và cả căn bệnh ung thư quái ác bắt nguồn từ chiến trường máu lửa trong cơ thể thầy. Sao thầy lại cho thiên hạ ạ?
 Còn nữa ....
                                                                 Tác giả: Phạm Thị Hợi
Xem thêm các bài viết

>> Chương VII: Người thầy đáng kính

>> Chương VIII: Sự thật được phơi bày


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét