Thứ Tư, 29 tháng 6, 2016

Dịu êm

Mấy ngày này mình thấy nhớ anh quá. Khi thì ra diết, lúc lại cồn cào. Mình thật sự khao khát và tiếc nuối. Anh là chàng trai tốt nhất mà mình từng gặp. Vậy mà mình đã không đủ trưởng thành để đón nhận tình cảm ấy. Đây không phải là lần đầu mình thấy hối tiếc vì đã để tuột mất cơ hội để có một cuộc sống hạnh phúc bên anh. Có lẽ mình đã hối tiếc ngay từ khi mình từ chối đến với anh. Tất cả là cái ngã rẽ đáng ghét trong cuộc đời mình. Mà nguyên nhân sâu xa là do mình đã sinh trưởng trong một gia cảnh không tốt. Và khi đó mình chưa đủ trưởng thành để có một quyết định sáng suốt và chưa đủ bản lĩnh để anh ở bên mình.

Giờ mình đang thật sự ân hận vì đã không dấn thân với anh. Không đấu tranh để giành lấy cái mình thật sự muốn. Mình đã bị một cơn sóng dữ cuốn trôi đi và nhấn chìm mình.
Đã có lúc mình nghĩ cơn sóng dữ mới là tình yêu đích thực của mình. Hắn có một gia cảnh cũng không tốt. Hắn biết mình từ nhỏ. Hắn mạnh mẽ và quyết đoán. Hắn cũng khá thành đạt … Mà mình cũng đã không thoát được hắn. Mình bị buộc phải chấp nhận hắn. Rồi chính hắn đã bỏ rơi mình khi nghĩ mình đã thật sự yêu hắn. Hắn đã mạnh mẽ bất chấp mọi suy nghĩ, tình cảm, và ý trí của mình. Lôi mình vượt qua rất nhiều danh giới éo le giữa hai người. Rồi chính hắn đã vứt bỏ mình vì những éo le ấy. Và hắn đã bộc lộ là một thằng đàn ông đúng là … không có giáo dục. Hắn  đúng là thảm họa đối với mình. Khi mình gặp hắn, đồng nghĩa với gặp thảm họa. Hắn đã hủy hoại mọi khoảng khắc tươi đẹp trong cuộc sống của mình từ nhỏ đến lớn. Hắn đã vùi dập mình đến khi thân tàn ma dại thì lại vô tình, bạc bẽo bước đi như chưa từng có chuyện gì. Với hắn mình là một người mang tội và nợ! Giường như hắn có  thù rất sâu với gia đình mình. Và mình là nơi để hắn trả thù. Điều ấy thật sự là rất tàn nhẫn với mình. Vì ngay chinh với bản thân cả gia đình cuả mình. Mình cũng bị coi và đối xử như với một kẻ thù. Giờ mình thật sự không mong muốn gặp lại hắn nữa. Vì mình biết nếu có gặp lại, hắn, hắn sẽ lại vùi dập mình thêm một lần nữa. Và lần này mình sợ mình không đủ nghị lực và sức mạnh của tuổi trẻ để vượt qua.
Ôi, suốt sáu bẩy năm qua, kể từ ngày hắn lạnh lùng nói lời chia tay và yêu cầu mình trả lại toàn bộ những gì anh đã mua cho mình. Vì hắn không muốn những đứa trẻ mồ côi, mồ cút như chúng mình lại lấy nhau. Hắn còn nói hắn đã quyết định, ngày mai là ngày cưới của hắn. Mình càng bám vào hắn hay làm bất cứ cái gì để níu giữ hắn chỉ nhận được sự khinh bỉ  và chuốc nhục vào thân. Mình đau xót không nói nổi lời nào. Nhìn đôi mắt luôn cố thể hiện tình yêu sâu sắc với mình. Giờ một màu trắng nhờ đục trông như mắt lợn luộc. Mình biết hắn giờ sẽ rất ác và thất đức với mình. Mình biết trong đôi mắt ấy chẳng bao giờ có mình cả. Hắn đã có người khác rồi. Mình chỉ là chỗ giải tỏa, nơi chút hận của hắn mà thôi. Khi mình cộng một vài lần hắn thanh toán tiền hóa đơn cho mình bằng máy tính. Cũng chỉ khoảng hai ba trăm ngàn gì đấy. Nếu tính tiền mình chi trả cho  có hắn, có khi hắn còn thiếu mình nhiều ấy chứ. Nhưng hắn đã đòi. Thế là mình nhờ bạn ở phòng ký túc xá, đem hộp đựng tiền của mình để ở phòng lên lớp trả  hắn tiền cho xong.
Hồi ấy mình định ngã vào vòng tay anh. Nhưng đen đủi, đúng hôm ấy anh bắt đầu  đi hẹn hò với một cô bạn nhỏ của mình. Thế là mình đành suy nghĩ lại. Rồi mình lại thấy mình không công bằng khi trao cho anh ấy một trái tim bị thương tổn. Một tâm hồn rách nát. Mình nghĩ anh quá tốt để xứng đáng với một cô gái tuyệt vời yêu anh hết lòng hết dạ. Mình sợ phải đối mặt với gia đình cao quý của anh. Mình chắc chắn họ sẽ không chấp nhận được mình. Còn bạn mình nữa, em ấy sẽ bị tổn thương sâu sắc…. Khi nào mình cũng có lý do thật hay ho và tốt đẹp để dấn thân với anh ấy. Có thể tình yêu của mình với anh quá mong manh như ngọn đèn trước gió. Có thể khi ấy mình chưa trưởng thành. Chưa đủ sự khôn ngoan và sáng suốt. Và có thể còn cả do ông bố đáng ghét đã vứt bỏ mình từ khi mình còn là một đứa bé nữa. Nếu không có sự có mặt của ông ấy xuất hiện trong cuộc đời mình. Có lẽ mình đã hạnh phúc hơn rất nhiều.
Và từ đấy mình vẫn âm thầm chữa lành vết thương trong tâm hồn mình. Cuộc sống là thế đấy. Ta luôn phải tiến về phía trước. Đôi khi ta không lường trước hết tất cả mọi việc. Và khi ngoảnh lại, điều ta hối hận và tiếc nuối nhất là sự không chín chắn, bản lĩnh, hiểu biết và cả sự khôn ngoan của mình. Vì thế, mỗi ngày mình và các bạn hẫy cố gắng bồi dưỡng thêm thật nhiều tri thức, sức mạnh và bản lĩnh sống nhé!
Yêu các bạn!

                                                                                               Tác giả: Hoàng Lan

Xem thêm các bài viết

Chuyện ở bệnh viện



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét