Sự giáo dục tốt nhất của con người là trong nghịch cảnh. Vì trong nghịch cảnh, con người phải tận dụng hết tất cả các khả năng của mình để vượt qua. Có câu: gặp phong ba, bão táp mới biết sức chịu đựng của cây tùng, cây bách. Con người cũng thế, gặp những nghịch cảnh trái ngang mới biết ai tài, ai hèn, ai tốt, ai xấu. Nhưng một cuộc sống chìm trong nghịch cảnh thì thật là một cuộc sống tiềm ẩn muôn vàn rủi ro và bất hạnh.
Nó buộc người trong cuộc một là bị nghịch cảnh vùi sâu vào vũng bùn nhơ nhớp. Hai là bùng lên mạnh mẽ. Cách thích nghi với nghịch cảnh tốt nhất là trở thành người cao quý, tài giỏi, gia tăng sức mạnh, ý chí, sự chịu đựng của mình. Cách duy nhất để làm được điều ấy là học hỏi, vươn lên. Những người như thế thường thì sẽ có tài năng và nhân cách thật sự. Họ rất vững vàng trong cuộc sống của chính mình. Lịch sử đã chứng minh, rất nhiều những người lớn lên trong cảnh khốn khó, hoàn cảnh sống éo le, thiếu thốn tình yêu thương của gia đình, xã hội nhưng đã rất thành đạt, trở thành những anh hùng ghi tên trong sử sách.
Đối nghịch với những người sống trong nghịch cảnh là những người lớn lên trong cảnh giàu sang phú quý. Họ muốn gì có ấy, xung quanh có kẻ hầu, người hạ. Những kẻ tiểu nhân, đón ý chạy theo xu nịnh họ. Cuộc sống của họ quá thừa thãi nên nảy sinh tâm lý ăn chơi hưởng lạc. Mất hết ý chí vươn lên trong cuộc sống. Họ thường rất yếu ớt về thể trạng, non yếu về trí tuệ. Xưa nay các cậu ấm, cô chiêu mấy người mạnh mẽ, tài năng thật sự trong cuộc sống? Nếu có làm lên được cái gì cũng chỉ là dựa vào gia thế và sức ảnh hưởng của bố mẹ mình. Sức chống chịu của họ với nghịch cảnh vô cùng yếu ớt. Dân gian ta xưa kia có câu: Con nhà giàu có dẫm vào cái gai mồng tơi cũng kêu đau là như thế. Thường dân đã vậy, cách bậc vua chúa khi xưa cũng chẳng khá hơn gì. Nếu không chịu khó ôn văn, luyện võ thì họ chỉ là một đám công tử ẻo lả, yếu rớt mà thôi.
Chính vì lo ngại con cháu mình đang sống trong cảnh giàu sang phú quý. Quên mất sự học võ ôn văn. Mà các bậc cha mẹ cao minh luôn khuyên bảo con cái mình là: Trong chỗ yên vui nào cũng vẫn tiềm ẩn rủi ro. Con đường đi nào dù đúng đắn đến đâu cũng có những hiểm trở trông gai. Vượng quá thì tất sinh suy. Chỉ có người luôn giữ lòng ngay thẳng, đúng đắn bền chặt dù khó khăn hay giàu sang sung sướng thì mới có cơ được hưởng phú quý vinh hoa dài lâu.
Người đã giàu sang, phú quý lại tốt đẹp, lương thiện, giàu khả năng và sức mạnh thì không còn gì cao quý hơn!
Tác giả: Phạm Thị Hợi
Xem thêm các bài viết
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét