Mồng một tết cha, mồng hai tết mẹ, mồng ba tết thầy! Câu ca tự ngàn xưa ấy cứ vang vọng mãi trong tâm tưởng nó suốt từ sáng đến giờ. Hôm nay cũng một ngày mồng ba tết. Nó nhớ thầy, người cha kính yêu trong lòng nó. Thầy đã dành cho nó tất cả tình yêu thương, lòng bao dung và trách nhiệm. Nó nhớ thầy từng nói với nó: Trong quãng đời hơn ba mươi năm làm nhà giáo. Đã có rất nhiều sinh viên từng theo học thầy. Nhưng người mà thầy dạy thật sự chỉ có ba người ...
Trong ba người ấy, một người là con trai duy nhất của thầy. Một người là một sinh viên cách nó gần chục khóa tên là Nga, và nó! Đấy là một may mắn và trách nhiệm của nó. Vì ngoài việc đem hết tài năng, tâm ,và kinh nghiệm của hơn ba mươi năm làm nhà giáo, hai bẩy năm làm hiệu trưởng của chính ngôi trường này, để giáo dục nó. Thầy còn một tâm nguyện cuối đời muốn nó thực hiện giúp. Đó là nó sẽ thay thầy sửa một lỗi lớn của chị Nga đã gây ra. Chị ấy đã lừa được thầy và làm hại thê thảm cuộc đời của một sinh viên hiền lành khác. Thầy đã vô tình tiếp tay cho việc ấy. Mãi đến khi thầy từ chối mọi quyền lực của chức vụ để dành cho vợ thầy nhiều thời gian hơn trong những năm cuối đời. Vì căn bệnh ung thư thầy mắc phải đã đến giai đoạn cuối. Thầy mới nhận ra! Nhưng lúc này thầy không còn đủ thời gian và tâm sức dành cho việc đó. Thầy chỉ còn biết cố gắng đào tạo nó cho giỏi hơn chị Nga. Để nó sửa lại việc sai chị Nga đã làm, lấy lại công bằng cho chị Ngân. Với thầy, chị Nga là một lỗi hối hận lớn trong lòng. Thầy rất ân hận vì đã đào tạo chị Nga thành người rất giỏi, trong khi nhân cách chị không được tốt. ....
Vậy là cũng đã hơn mười lăm trôi qua. Thầy đã yên nghĩ nơi chín suối cũng khoảng mười năm. Những gì thầy dạy bảo con khi còn sống con luôn khắc ghi trong lòng. Những gì thầy nhờ vả, con đã cố hết sức mình làm. Con cũng đã lấy lại được công bằng cho chị Ngân. Giúp thầy nhiều việc mà ở trên trời có linh chắc thầy cũng sẽ ngậm cười trong hạnh phúc, vì đứa trò ngoan này. Chỉ một điều vẫn làm con day rứt mãi đó là cô, vợ của thầy và cũng là - người mẹ hiền thứ hai của con. Con đã không nghe lời thầy ngay lập tức. Con muốn tự khẳng định bản thân trước khi làm theo lời thầy căn dặn. Nhưng con đã không tính đến việc ông trời có thể cướp thầy khỏi thế giới này. Và thầy đã đi xa trước chỉ có một ngày con hoàn thành chí mình để nghe theo chí thầy. Điều đó làm sự ra đi của thầy không được thanh thản. Gia đình và cô sinh rối loạn. ...
Thầy ơi, con xin lỗi thầy! Con biết, nếu còn sống, chỉ cần con nhận lỗi là thầy đều rất vui, hạnh phúc và tự hào. Dù con đã mắc lỗi lớn thế nào? Giá hồi đó con nghe lời thầy sớm hơn, hẳn con đã có thêm nhiều cơ hội được ở bên cô, chăm sóc cô. Chẳng đến lỗi hôm nay con vẫn không đủ tự tin đến thăm cô. Cô ơi, cô mạnh khỏe nhé! Con xin lỗi, vì con vẫn không dám đến thăm cô. Chắc thầy biết sẽ buồn lắm! Tự dưng con ước lại được ôm cô vào lòng, đón nhận những tình cảm dạt dào của người mẹ cô dành cho con. Con vẫn nhớ lời thầy dặn: Cô cũng như mẹ, con cần phải có trách nhiệm! Cô dành cho con tình yêu thương và nhân hậu bao la. Cả những dòng sữa ngọt lành từ bầu vú của cô cho con, khi con mới lọt lòng. Mẹ ơi! Xin mẹ hãy bao dung cho con thêm một năm nữa nhé! Con sẽ cố gắng chăm chỉ làm lụng để sẽ thành người học trò thực sự xuất sắc của cô và thầy!
Tác giả: Phạm Thị Hợi
Xem thêm các bài viết
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét