Tôi và vợ quen nhau từ tuổi hoa niên. Khi ấy cả tôi và vợ đều con là những cô bé, cậu bé mới lớn. Còn rất lơ ngơ, tự phụ và thấy những điểm mới lạ, khác biệt ở nhau. Thời gian trôi đi thật nhanh. Giờ chúng tôi đã bước vào tuổi trung niên. Nhớ thời sinh viên. Chúng tôi sau hơn hai năm quen biết và cách xa đã tình cờ gặp lại nhau trong một lớp học. Cảm xúc cũ mới thăng hoa.
Tất nhiên tôi đã không đê vợ tôi yên ổn ngày nào cùng những cảm xúc vớ vẩn với mấy anh chàng chẳng bằng cái móng chân của tôi. Tôi cướp lại nàng bằng chính tình yêu, sự ham muốn và sức mạnh đàn ông của mình. Tình yêu của tôi với nàng mạnh hơn cái chết. Thế là tôi luôn liều mạng đến với nàng. Cứ tưởng tôi sẽ chỉ chiếm được nàng để làm vợ không thôi. Ai ngờ vợ tôi trong lòng cũng rất yêu tôi. Cô ấy chỉ quá e dè về gia cảnh éo le nhà mình. Cũng rất mặc cảm về sự chênh vênh trong tình huống chúng tôi gặp lại nhau. Xung quanh thì cũng khá nhiều anh chàng hào hoa đang tán tỉnh. Cô ấy chọn cách im nặng và ra đi. Còn tôi, tôi là thằng đàn ông khỏe mạnh. Tôi yêu cô ấy điên cuồng. Tôi không thể giương mắt đứng nhìn cô ấy khóc hay phải khổ sở vì một gã đàn ông không xứng đáng. Tôi tự tin đem lại hạnh phúc cho cô ấy gấp hàng trăm, hàng ngàn lần. Và tôi tuyên chiến với những gã trai đang theo đuổi nàng. Họ thường núp dưới danh nghĩa tình bạn để tiếp cận được nàng. Nếu là danh nghiã tình yêu, nàng sẽ chối phắt ngay. Vì nàng tính tình cũng rất quyết đoán mà. Còn tôi, tôi chẳng mềm dịu được thế. Tôi lao vào nàng với tất cả những gì tôi có. Vì tôi là đàn ông mà! Và cuối cùng nàng cũng đã ngoan ngoãn trong vòng tay tôi. Có thể nói, con đường đến với đàn ông nhanh nhất là qua cái dạ dày. Còn con đường đến trái tim phụ nữ nhanh nhất là qua ... sự gần gũi về thể xác. Những chiêu trò quái gở đã giúp tôi thường xuyên tiếp xúc được với nàng. Trong những cuộc tranh luận, cãi vã giữa chốn đông người của chúng tôi. Nàng đã bộc lộ tình yêu thầm kín với tôi ra trước công luận. Và những vệ tinh quanh nàng tự chùn bước. Trái tim nàng cũng trở lên điên đảo trước tình yêu nồng thắm của tôi. Và nàng đã trở thành vợ tôi.
Nhớ ngày tán tỉnh nàng, tôi mặc kệ lao vào dành lại nàng. Dù khi ấy nàng và một gã trai lớp khác đang rất thân thiết. Nhưng gã đó quê ở xa và nghèo rớt, so với tôi. Thế là tôi cứ lao vào nàng như thiêu thân. Mặc kệ sự phản kháng có phần quyết liệt của nàng. Lúc nào cũng vênh vang về sự giàu có của mình để lao vào tranh đoạt trái tim nàng. Thế mà có những lúc tôi thật sự không còn đồng xu dính túi bên nàng. Rất may nàng cũng rất yêu tôi và hiểu chuyện nữa.
Lần đó tôi đưa ví để nàng mua đồi ăn cho hai đứa. Vẻ vênh vang, tự hào về cái ví tiền luôn đầy tiền của mình của tôi trở nên tái mét. Tôi quên béng việc mới về quê chơi. Thấy bà nội già yếu, tôi thương quá lấy hết tiền trong ví đưa cho bà. Giữ lại đúng 5000 đồng tiền gửi xe chiều nay. Còn tiền tiêu đến cuối tháng tôi sẽ xin bố mẹ sau. Vội chạy ra thì cái dáng nhanh nhẹn của nàng đã đi khuất. Cái bụng tôi bắt đầu réo o o vì từ sáng chưa ăn gì. Vẻ mặt anh hùng của tôi đã bị mềm nhũn, tái xanh. Đợi khá lâu mới thấy nàng bước vào phòng với nụ cười tươi tắn không thể xinh hơn. Trên tay nàng là chiếc cặp nồng cháo thơm nồng. Nàng giục tôi ra ăn món " cháo loãng cầm hơi" để còn đi lên lớp thi. Tôi thắc mắc hỏi lại: Cháo loãng? Nàng nở nụ cười toe toét, tươi tắn đáng yêu vô cùng. Nàng nói hồ hởi: Anh có những 5000 đô la trong túi thì chúng ta chỉ có thể ăn cháo loãng thôi chứ còn ăn gì được nữa. Phì cười vì lối nói chuyện lạc quan tếu theo kiểu sinh viên của nàng. Tôi cũng đang đi học tại chức giống nàng, nhưng tôi đã là cán bộ của huyện đàng hoàng. Gia cảnh thì giàu có. Còn nàng chỉ vẫn là một cô bé sinh viên với công việc làm thêm đúng chuyên nghành đào tạo ở công ty của chú, nhưng mức lương chẳng bằng một bữa rượu của tôi. Đấy cũng là lý do nàng từ chối việc kết hôn với tôi. Dù lòng nàng rất yêu tôi. Nàng sợ mọi người nghĩ nàng yêu tôi vì tiền. Nàng sợ có ngày tôi cũng nghĩ nàng như thế. Vì xung quanh chúng tôi, biết bao người ghen ghét đố kỵ đặt điều gièm pha. Nhưng dù sao tôi cũng là đàn ông trưởng thành. Việc ăn cháo loãng thì chẳng hứng thú chút nào. Nàng hiểu ý tôi, khẽ gõ nhẹ keng keng vào cái cạp nồng cháo. Nàng nheo mắt, mỉm cười với tôi và nói: bí ẩn còn tiềm ẩn bên trong. Tôi đỏ mặt nói sẵng: em làm như cháo là em ấy, có cả một bí mật lớn trong lòng mà mình anh biết. Nàng khẽ phụng mặt quay đi. Chính vì tôi vô tình khám phá ra bí mật lớn bên trong lòng nàng. Thế là tôi tiến được rất gần với nàng. Thừa đủ tự tin để tiến đến với nàng. Tôi và nàng khi ấy mới chỉ yêu nhau, nhưng chúng tôi là những người sống khá chân thành và trung thực, cũng đã hiểu rất rõ về bản chất con người của nhau. Vì thế không có sự tồn tại của cái kiểu hoa hòe, hoa sói, giả dối khi bên nhau. Nhắc đến những chuyện xung quanh bí mật của nàng, nàng lại ngượng ngùng, thẹn thùng ... Tôi thì rất thích trêu trọc nàng.
Vục cái thìa vào chiếc cạp nồng cháo trắng ngần với thái độ chẳng vui vẻ gì. Vì từ khi phát hiện trong lòng nàng yêu tôi. Tôi đã coi nàng như vợ mình. Và vợ tôi đã chuẩn bị bữa ăn đầu tiên cho chồng mình như thế này đây. Thật là đáng chán. Nhưng với nàng, chỉ cần được ở bên nàng là tôi có thể chấp nhận tất cả mọi chuyện. Oh, bất ngờ quá, phía đáy của cạp nồng cháo có bao nhiêu là thịt nướng thơm phưng phức. Hóa ra nàng đã rẽ qua hàng thịt nướng mua thêm hai xiên chả cho tôi. Đúng là nàng mà tôi yêu có khác, cô ấy thật tuyệt vời. Cô ấy còn chuẩn bị bữa ăn phụ về đêm cho tôi, vì thấy tôi kể chuyện với các bạn là hay bị đói khi làm việc bù vì ngày phải đi thi. Tôi còn bất ngờ hơn khi ở trên lớp khám phá ra trong ví có 300 nghìn đồng do cô ấy để vào. Tôi rất hạnh phúc và tự hào về vợ của mình.
Tôi lại cầu hôn nàng, tôi khoe mẽ sự giàu có của gia đình mình với nàng. Nàng thẳng thừng từ chối. Nàng chỉ hỏi thu nhập từ đôi bàn tay tôi có nuôi nổi nàng? Nếu kết hôn sẽ có thêm con cái? Nàng hứa khi nào tự bản thân tôi có thể nuôi nổi vơ và con thì nàng sẽ đồng ý làm đám cưới với tôi. Vì rất nhiều khả năng bố mẹ tôi sẽ phản đối chuyện hai người. Vì nhà tôi giàu, tôi lại là con một. Còn nàng con nhà viên chức nghèo, bố lại mất sớm, gia cảnh có nhiều éo le. Tôi suy nghĩ và thấy những điều nàng nói là đúng. Tôi bổ đi kiếm việc làm thêm. Tôi nhất định phải là chỗ dựa vững chắc cho vợ con. Tôi phải lo cho vợ con tôi có cuộc sống sung sướng và hạnh phúc. Tôi hứa với nàng từ hôm nay tôi sẽ không bao giờ động đến một đồng của cha mẹ. Tôi sẽ lo toàn bộ cho cuộc sống bản thân, sau đó sẽ là nàng và các con tôi sau này. Còn nàng phải hứa sẽ chờ đợi tôi, đợi ngày tôi tự kiếm ra nhiều tiền để trở thành vợ tôi.
Nhưng tôi biết làm gì? Giờ mới biết tôi chỉ quen tiêu tiền hoang phí của bố mẹ. Bạn gái trước đây của tôi có thể vét sạch cái ví dày cộp tiền của tôi để mua sắm, còn tôi lại ra ngân hàng rút tiền từ tài khoản của gia đình nhét đầy vào. Giờ thì khác, nàng của tôi buộc tôi phải tự kiếm sống bằng chính đôi bàn tay mình. Tôi tưởng mình có rất nhiều bạn tốt, nhưng đến giờ cần nhờ họ giúp thì rất khó. Hỏi cô bạn chuyên tiêu tiền của tôi ít tiền, cô ấy còn quay ra mắng mỏ thận tệ và mệt khinh ra mặt.
Rủi ro còn đến với tôi lớn hơn khi công việc làm ăn của bố tôi đổ vỡ, nhà bị niêm phong. Ngân hàng thì khóa hệ thống tài khoản tạm thời vì có sự cố về nhân sự. Cảnh sát đang điều tra về việc có hay không sự thất thoát tài sản ngân hàng nhà nước của người giám đốc chi nhánh nơi tôi và gia đình mở tài khoản. Ở cơ quan thì bị mất đồ, trách nhiệm bồi thường thuộc về tôi. Tôi cũng thấy đồng lương công chức quá ít ỏi để tôi có thể lo cho vợ con một cuộc sống sung sướng. Tôi bổ đi làm thêm trong các công ty tư nhân vào giờ rảnh. Tranh thủ tôi còn làm vài chuyến xe ôm khi tôi tiện đường đi lại vì công việc. Tôi kiếm tiền 24/24 tiếng. Tôi phải lo cho cả mẹ và tôi. Và vì thế tôi ít gặp nàng hơn rất nhiều so với dự kiến.
Nhiều người tỏ ý nghi ngờ rằng tôi đã đến với người khác. Nhưng cô ấy không tin. Dù vậy cô ấy khá buồn. Còn tôi thì cần tiền lo cho gia đình mình và tương lai hai đứa. Cô ấy vẫn đợi tôi ở sân trường mỗi dịp hoàng hôn buông xuống. Còn tôi khi rảnh thường ngụy trang đợi khách ở gần trường, nơi đây ít khách hơn khu vực gần bến xe. Nhưng bù lại tôi được ngắm nàng từ xa. Một cô bạn gái tốt bụng đã nói với nàng rằng vào giờ nghỉ ở cơ quan, tôi thường chạy xe ôm ở khu vực gần cổng trường và bến xe.
Một lần đang đợi khách ở cổng trường, nàng nhờ một cô bạn nói lộ trình vòng quanh thị xã và thoải thuận giá cả với tôi. Nàng cũng nguỵ trang, đưa trả tôi gấp mười lần số tiền cước xe và nói tôi không cần trả lại. Tôi mừng rỡ, vì với thêm số tiền ấy, tôi đã đủ tiền bồi thường cho cơ quan. Nhưng cái thân thể tôi yêu thương vừa run rẩy leo lên phía sau xe, hơi thở gấp gáp của nàng phả vào người tôi. Những giọt nước mắt nóng bỏng của nàng chưa kịp lau đã rơi xuống cổ tôi. Không quay lại nhìn, nhưng tôi biết đó là nàng. Tôi nổi cáu, vì món nợ với cơ quan đang đè nặng trên lưng. Tôi bảo nàng đang phá công việc của tôi. Buộc nàng đi xuống ngay để tôi còn làm việc. Tôi quay ra, lấy tay lau nước mắt cho nàng nói dịu dàng: Em về phòng nghỉ ngơi, tối anh qua đó một lúc. Giờ này tan tầm hay có khách. Nàng cong mặt tức tưởi khóc to, nàng nói nàng chỉ cảm thấy được nghỉ ngơi khi ở bên tôi. Vì tôi cần tiền lên nàng sẽ trả cước xe. Nàng chỉ muốn mua khoảng thời gian tôi chở cho khác. Tôi hất ngay những đồng tiền nàng đưa và nói: Tiền của em cũng giống như của anh, anh lấy làm gì. Em cất ngay đi và đi xuống để cho anh làm việc. Nàng òa khóc như đứa trẻ bị người ta cướp đi kẹo ngon. Cô ấy ôm cứng người tôi nhất định không chịu đi. Cô ấy đang dấm dứt khóc. Có lẽ nàng đang nghi ngờ tình cảm của tôi dành cho nàng? Vì nhiều người nói điều ấy với nàng quá. Điều này càng khiến tôi cảm thấy thật sự rất khổ sở. Trong một thời điểm, gia đình, công việc, tình cảm đều xảy ra chuyện lớn. Dù là người đàn ông mạnh mẽ và bản lĩnh, tôi cũng không để chịu đựng nổi. Tôi quyết định sẽ buông tay tất cả, tôi chỉ cần nàng. Tôi ôm nàng vào vòng tay ôm ấp, dỗ dành. Nói nàng cất tiền đi và sẽ đưa nàng đi bất cứ nơi đâu. Cô ấy không chịu còn dúi cho tôi thêm tờ 500 nghìn mới cóng nữa. Chắc đó là tiền cô ấy tiết kiệm để khi cần gấp sẽ tiêu, vì cuộc sống sinh viên xa nhà không ai nói trước được điều gì. Cô ấy bảo đó là tiền tôi dùng để trả phí cho buổi đi chơi xa hôm nay của hai đứa khiến tôi không biết nói sao. Cô ấy chưa bao giờ chủ động tôi như thế cả. Hạnh phúc và tẽn tò chen lẫn. Cô ấy vẫn khóc dòng gục vào vai tôi mà ôm ấp. Cô ấy nói đã rất nhớ tôi... Rồi như chợt nghĩ ra, cô ấy bảo tôi vào phòng ký túc chơi cho đỡ mất tiền. Tôi không đồng ý, tôi vẫn muốn kiếm thêm chút tiền tranh thủ giờ tan tầm. Cô cố gặng hỏi những chuyện đã xảy ra với tôi làm điều kiện để cô ấy sẽ xuống xe. Tôi buộc phải kể đến 80% những rủi ro cùng đến với tôi. Cô ấy chỉ nghe, ôm tôi và khóc. Cô ấy đang rất muốn thỏa nỗi nhớ về tôi. Tôi cũng ôm cô ấy, cảm nhận niềm hạnh phúc dạt dào trong trái tim mình từ tình yêu của cô ấy dành cho tôi.
Những cảm xúc mãnh liệt bắt đầu dịu xuống. Nàng rút điện thoại gọi cho cho một số máy quen nhưng không lưu tên trong điện thoại của nàng. Tin nhắn của hắn gửi cho nàng luôn chỉ là từ " ok", nhưng tin nàng gửi đi còn lưu trong máy luôn là " vâng ạ"! Tôi ghen bùng dữ dội. Nàng đang ở trong vòng tay tôi mà lại gọi điện cười nói với một gã con trai khác. Hỏi gì về gã này nàng đều kiên quyết từ chối và chỉ nói " đó là bạn". Tôi cố cắn răng chịu đựng, tôi giờ gia cảnh suy biến, tiền hết, công việc có nguy cơ bị mất. Tôi chỉ còn mỗi mình nàng, vậy mà ... tai tôi ù đi. Sức trai trẻ trong tôi như mất hết. Người tôi như cái bị bông. Chỉ thấy nàng tiếp tục cười cười, nói nói với ai đó khác nữa trên điện thoại tiếp nữa. Rồi nàng quay ra cười toe toét với tôi, nàng nói mọi rắc rối của tôi đã được giải quyết!
Phải rồi, vì những rắc rối của tôi, và nàng đã thoải mái điện đàm với bạn trai ngay trong vòng tay tôi. Thật là điên tiết không chịu đựng được được. Và tôi nhận thấy, tôi yêu nàng, cần nàng ngay cả khi nàng không yêu và cần tôi. Nàng lại cười khanh khách lay mạnh vai tôi nói: Anh đang nghĩ gì thế? Em bảo mọi rắc rối của anh đã được giải quyết rồi mà! Tôi hỏi lại trong vô thức: làm sao em có thể giải quyết? Nàng tươi tỉnh nói vừa gọi cho anh bạn bên công an tỉnh trình báo về vụ mất trộm ở cơ quan anh, hỏi anh ấy về hướng giải quyết. Vừa hay, bên công an tỉnh vừa tóm được tên kẻ trộm khi trên đường đi tiêu thụ hàng gian. Hắn đang bị tạm giam. Nàng cũng gọi điện cho người họ hàng xa đang là thủ trưởng cơ quan của tôi, nhờ chú ấy giúp đỡ tôi trong công việc. Chú ấy cũng vui vẻ đồng ý chuyển tôi sang bộ phận lương cao, việc nhàn và ổn định hơn. Nhưng vị trí ấy cũng ít thăng tiến hơn. Việc đó coi như thay lời xin lỗi với tôi. Vì chính cháu ruột chú ấy đã gây ra vụ trộm! Anh thì vui mừng khôn xiết, đó là công việc anh không dám mơ, vì vị chí ấy thường chỉ dành cho con ông cháu cha.
Tôi chẳng còn gì hạnh phúc hơn kéo nàng vào ký túc thì nàng co người phản đối. Đang ngỡ ngàng không hiểu chuyện gì thì nàng vẫy gọi một chị bạn. Và cô ấy bảo với bạn cô ấy là hãy để tôi đưa đón hai đứa trẻ giúp. Vì mỗi buổi chiều chị ấy rất bận việc buôn bán. Còn chồng thì làm ca không thể được nghỉ vào giờ ấy. Mấy phụ huynh đi đón con cũng xúm vào đăng ký tôi đón con hàng ngày giúp họ. Thế là một lúc tôi kiếm được 3 mối hàng thường xuyên. Sau giờ làm, tôi phóng xe đi đón đưa mấy đứa trẻ như một ông bố rất có trách nhiệm. Tối lại đến lớp học. Tan học có khi tôi còn đến cơ quan làm trực ban kiếm thêm.
Tôi đã đủ tiềm lực tài chính từ chính đôi bàn tay mình làm ra. Tự mua nhẫn cưới bằng tiền công lao động vất vả của mình. Dù mọi rắc rối về tài chính của gia đình tôi đã được giải quyết êm đẹp. Khi tôi quỳ xuống cầu hôn nàng, cô ấy đã òa khóc vì sung sướng và hạnh phúc. Một đám cưới sang trọng với đầy đủ nghi lễ nhanh chóng được tổ chức. Vì tôi đã đợi ngày này lâu lắm rồi. Sau đám cưới, bố mẹ cho vợ chồng tôi một căn nhà to tướng ngay trung tâm thị xã. Họ đều rất tự hào và cảm thấy hạnh phúc vì cô con dâu duy nhất của mình. Vì nhờ nàng, tôi đã trở thành một người đàn ông chín chắn, tự lập và rất giàu bản lĩnh. Chứ không phải là một cậu công tử ăn chơi, chỉ thích tiêu tiền của bố mẹ. Bố mẹ nàng cũng cho vợ chồng tôi một căn nhà nhỏ ở quê. Chỗ đó đất đai cũng rất giá trị, có đủ nhà cửa, vườn cây, ao cá. Mỗi khi về quê nàng chơi, chúng tôi luôn ở căn nhà riêng của hai vợ chồng, không phải phiền lụy ai. Mẹ tôi rất hài lòng về điều ấy. Vì mẹ tôi cùng quê với nàng, mỗi lần về thăm mộ ông bà tổ tiên. Mẹ lại có chỗ dừng chân thoải mái.
Tác giả: Phạm Thị Hợi
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét