Chủ Nhật, 26 tháng 6, 2016


           Ngày nhỏ nó rất thích xem chương trình SV96 trên truyền hình. Và nó nghe nói đến nhiều về internet từ chương trình này. Trong suy nghĩ của nó, internet và máy vi tính là cánh cửa mở ra tri thức của nhân loại. Đó thực sự là biểu tượng của văn minh, tiến bộ, hiện đại của loài người. Nó khao khát một ngày được làm chủ công nghệ mới này. Tiếc rằng nó sống ở một vùng nông thôn. Máy vi tính và internet khi ấy chỉ là một giấc mơ xa vời. Chúng chỉ còn tồn tại trong trí tưởng tượng và trên sách báo, truyền hình mà thôi. Dù vậy nó vẫn ước mơ một ngày được làm việc mỗi ngày bên một chiếc máy vi tính của riêng mình.

          Khi nó bước vào học phổ thông. Máy tính và internet trở lên thông dụng hơn. Trường phổ thông của nó cũng tổ chức một lớp học ngoại khóa về tin học dành cho các em học sinh xuất sắc và có nhu cầu trong khối lớp 10. Thành phần của học sinh của lớp ấy đa phần là lớp A2, lớp chọn của khóa. Dù rất ngại việc đũa mốc mà chòi mâm son, hay mang tiếng chơi trèo. Nhưng vì lòng khao khát tìm hiểu về máy vi tính và internet. Một lần nó rụt rè đề nghị thầy dạy tin cho nó tham gia vào lớp đó học. Thầy trợn trừng mắt một lát. Rồi quay ra nhìn nó từ đầu đến chân như một người vừa từ hành tinh khác đến. Bằng một giọng kẻ cả, ngoa ngoắt. Thầy bảo với nó là: Em học thêm tin học làm gì? Không để nó trả lời, thầy tiếp luôn: Loại người như em, đến cái ăn còn không có. Tiền học thêm môn toán của tôi còn mãi mới đóng nổi thế mà còn muốn học thêm môn tin học để làm cái gì? Nó bẽn lẽn, ngượng ngùng và tự ái. Nhưng ước mơ được tiếp cận với cánh cửa mở ra những tri thức của nhân loại đã thôi thúc nó. Nó trở lên mạnh mẽ hơn. Nó dõng dạc nói với thầy: thưa thầy em muốn được học tin học để thỏa mãn niềm đam mê của mình. Sau này em muốn có một công việc về tin học. Đây là việc đầu tư cho sự nghiệp của tương lai, vì thế em sẽ đảm bảo việc đóng học phí cho thầy đầy đủ. Thầy lại trợn trừng mắt và nhìn nó từ đầu đến chân một lần nữa. Rồi thầy ra giọng kẻ cả phán: Em không đủ trình độ để học thêm môn tin. Vì thế tôi không đồng ý cho em vào học lớp tin học của tôi. Hơn nữa, hoàn cảnh như gia đình em, dù có học giỏi và yêu thích môn tin đến mức nào. Dẫu nhà em có bán tất cả tài sản đang có, cũng không có đủ tiền mà mua nổi một chiếc máy vi tính đâu. Rồi thầy nói như hắt ra: Không có học hành gì nữa hết! … Thầy quay đi và nói thêm một mình nhưng nó nghe rất rõ: Cái loại nghèo rớt mùng tơi mà cũng đòi học tin học à? Đúng là cái loại … nhà quê  chẳng biết cái gì. Thế mà cũng đòi … đam mê…! Tin học chỉ dành cho những người như tôi thôi. Thầy đi khuất phía dãy văn phòng. Còn nó thì đứng như chôn trân tại hành lang lớp học. Một giọt nước mắt xót xa mặn chát, đặc quánh lăn ra từ khóe mi. Thầy nói đúng, cái loại nghèo như nó thì làm gì có tư cách theo đuổi đam mê? Cộng tất cả tài sản của gia đình nó cũng không mua nổi một cái máy vi tính. Nhưng sao nó thấy buồn, đau và tự ái thế? Nó khóc nấc lên! Một bàn tay nhẹ nhàng, thân ái của một cô bạn gái vỗ nhẹ lên vai nó động viên: Thầy nói gì thì mặc thầy nói. Còn ta cứ là ta thôi. Hạnh đừng khóc cả mọi người lại tưởng Hạnh có chuyện gì lớn với thầy... Nó gạt nước mắt và lao vào ôn thi đại học. Chỉ cần vào được đại học, nó tin ở đó người ta sẽ không cho sinh viên nghèo được học môn tin!
        Lận đận lao đao mãi rồi nó cũng đi học ở một trường trung cấp trong thị xã. Ngày nó được học môn tin học đại cương ôi chao là vui. Thấy sự chú ý đặc biệt và sự ham thích của nó với môn tin. Cô giáo bộ môn này cũng rất yêu quý nó. Nhưng đến giờ thực hành thì cô giáo bị … phát điên vì nó! Do lần đầu tiếp cận với máy tính, nó gõ nhặng xị, lung tung và mò mẫm đủ thứ trong máy vi tính để tìm hiểu. Hệ thống máy vi tính của nhà trường cũng thuộc loại cũ, chạy rất chậm. Thế là máy tính của nó liên tục bị đơ, phải khởi động lại thường xuyên. Oái oăm hơn, máy nó ngồi để thực hành là máy chủ. Thế là toàn bộ hệ thống mấy chục chiếc của cả phòng máy thường xuyên phải khởi động lại khiến cô giáo tức điên. Có lần cô còn định cấm nó được học môn tin. May mà thầy hiệu trưởng xin cho. Cuối cùng cô xếp nó vào một máy tính riêng biệt cho nó thích nghịch gì thì nghịch, miễn là hết giờ thì thôi. Và nó thỏa chí đam mê khám phá về máy vi tính như nó hằng ao ước. Chỉ có điều những tiện ích về máy vi tính vô cùng lớn. Còn sự hiểu biết về máy vi tính của nó còn vô cùng hạn hẹp. Một mặt giờ thực hành trên máy trong giờ tin học của nó quá ngắn. Nó thấy mình quá ngốc nghếch và quê mùa trước một cái máy vi tính đầy văn minh, hiện đại. Và nó đã thoải chí vẫy vùng khám phá, làm quen với cái máy vi tính trong các quán internet.
         Ngày ra trường, nó đi làm và bắt đầu có tiền. Lẽ dĩ nhiên món đồ nó mua đầu tiên là một chiếc laptop. Dù chỉ là một chiếc laptop cũ, giá rẻ bèo, nhưng mà nó vui mừng, hạnh phúc đến cả tháng trời. Có máy tính và internet của riêng mình. Nó thỏa sức theo đuổi niềm đam mê từ lâu trong lòng mình. Nhưng chỉ chạy theo đam mê không thôi thì thật là vô ích! Và nó cậy cục, cố sức tìm ra cách biến niềm đam mê máy tính và internet của nó thành tiền.
          Nó lại  mò mẫm, dò dẫm những cách thức kiếm tiền trên mạng. Nó tự học cách làm website rồi tự làm cho mình và cho những người khác để kiếm tiền. Tự học cách SEO, và kiếm được rất nhiều hợp đồng béo bở trong việc làm SEO cho các website của doanh nghiệp. Nó đã thành công sau ba năm lỗ lực không mệt mỏi. Giờ nó sở hữu những website hàng đầu với mức truy cập hàng 10 nghìn lượt mỗi ngày. Nó đã trở thành một tỷ phú trẻ từ tin học. Giờ nó đang cảm thấy rất hạnh phúc vì những thành công mình đang có. Đúng là theo đuổi đam mê là đường đi tới thành công. Nó còn hạnh phúc hơn vì rất nhiều khi thầy cô và bạn bè cũ bị choáng ngợp bởi thành công của nó. Họ không tin nổi nó có thể làm được như thế? Và họ quá khâm phục trước lỗ lực tự học, và vươn lên trong cuộc sống của nó. Giờ thì nó trở thành một biểu tượng của sự giàu sang, phú quý và hạnh phúc nơi nó sống!


                                                  Tác giả: Đô Rê Mon 10A1

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét