Truyện dài: Hoàng Tử Gặp Nạn
Tập 2: Biến Cố Gia Đình ( Tập 2)
Tập 4: Gặp Lại Tình Xưa
Tập 5: Quà Tặng Ấm Áp Của Chú Tam
Tập 6: Vận May Kéo Đến
Nó đi xe về quê, quãng đường gần 40 cây số không một đồng xu dính túi nhưng nó rất vui. Nó chẳng muốn nói với anh là công việc của nó chuẩn bị mất. Nó sắp chuyển sang công ty mới làm tạm, dù biết công ty ấy đang trên đà phá sản. Đến ngày hẹn lấy chứng chỉ nó lại đến công ty đó. Nghĩ tới nghĩ lui, nó mua cho anh ba bộ quần áo công nhân có in điện thoại và nghành kinh doanh của anh. Vì mấy chiếc áo anh mặc đã cũ mèm.
Vừa đi đến cửa, nó thấy chị giám đốc đang mắng anh xa xả: anh ăn mặc trông như một thằng … xe ôm làm anh tím tơi mặt mày muốn tìm lời để bảo vệ mình. Nó bước vào nhẹ nhàng nói, chị ấy nói có ý đúng đấy ạ. Vì đây là văn phòng, là bộ mặt của họ, anh cần ăn mặc gọn gẽ hơn, khi anh nằm ngủ cũng cần tế nhị nằm sát vào phía trong tránh để khách hàng trông thấy. Nói rồi nó lấy chiếc áo mới mua mặc vào cho anh. Mọi người trong văn phòng lại nói anh trông rất …xinh trai. Nó giới thiệu anh tốt nghiệp trường cao đẳng quản trị kinh doanh làm họ thấy nể trọng anh thêm đôi chút.
Một chị khách hàng đứng đấy, thấy áo anh in chữ nhận thầu xây dựng, chở vật liệu xây dựng bèn hỏi: Thế công ty chị nhận cả thầu xây dựng ah? Chị ấy rất hứng chí sán vào hỏi han. Nó quay ra nhìn chị thì ôi thôi, hóa ra chị ấy là người quen. Chị ấy đang làm ở sở kiến trúc đô thị của thành phố. Vì các ngôi nhà mới xây trong thành phố đều phải xin giấy phép xây dựng của thành phố. Nên nó nhờ chị hỏi giúp xem có nhà nào cần chở vật liệu thì giao cho anh. Rồi anh sẽ cắt phần trăm hoa hồng cho chị. Chị đồng ý ngay. Vậy là anh đã có một mối tốt để làm ăn lâu dài.
Thấy công ty đó thanh lý máy vi tính. Nó vội hỏi mua, giá hơi cao. Nó chạy ra hỏi tiền anh. Anh rút cả cọc tiền lẻ nhăn nhúm, nhàu nhĩ nhưng được xếp lại gọn gàng đưa cho nó. Nó đếm được triệu mốt năm chục. Nó nhúp 800 nói để mua vi tính cho anh và chạy vọt đi. Anh gọi với theo, cái đó đắt lắm anh không mua được đâu. Nó nói, anh yên tâm, nó sẽ phụ cho anh. Một người khách hàng đồng nát vừa khuân chiếc vi tính ra cửa, nó vội kêu ầm lên: Giá đó rẻ quá không bán đâu làm chị ta sợ rúm. Rồi nó nói với chị giám đốc là hãy bán lại cho anh bằng giá chị vừa bán. Vì để cái máy đó trên bàn của anh sẽ che khuất bớt chỗ anh nằm nghỉ. Và khi anh ngồi đó, có cái máy vi tính tốt hơn là ngồi không. Chị ấy đồng ý ngay. Cũng chẳng mất mát gì nên chị ấy cho anh kết nối internet miễn phí vào hệ thống. Anh thì vui mừng khôn siết. Anh sướng đến run lên!
Nó điện cho anh kỹ sư xây dựng làm cùng ở công ty cũ. Xin anh một phiên bản của phần mềm dự toán. Anh ấy mua phần mềm đó có bản qyền, key cài được hai máy nên thừa một cái. Có được phần mềm, nó bảo anh chịu khó tự học thiết kế xây dựng theo hướng dẫn rất chi tiết của phần mềm. Để sau này nhận thầu xây dựng. Dân làng nó nhờ nghề thầu khoán xây dựng mà giàu có nhất vùng. Anh rất hoan hỷ vì điều đó. Nó còn báo với anh kỹ sư rằng nó đã nhận thầu giúp anh một con đường nhỏ nối với quốc lộ 2 mà anh đã thi công. Họ biết anh làm kỹ sư của công ty xây dựng quốc lộ 2 lên đã đồng ý ngay. Anh ấy chỉ việc đến đó ký hợp đồng để làm việc. Vì tình cờ nó đi qua đoạn đường ấy, thấy họ treo biển mời thầu thi công lên nó vào hỏi. Anh ấy mừng quá hỏi nó có điều kiện gì không. Câu hỏi đúng tâm ý lên nó nói luôn là anh cho anh Tuyên chở vật liệu xây dựng cho công trình đó. Anh ấy đồng ý ngay, vì cũng đang cần. Xe của anh Tuyên tuy nhỏ nhưng sức anh cũng chỉ đẩy được tiến độ thi công bằng mức trở vật liệu xây dựng của chiếc xe ấy thôi.
Nó quay sang nói với anh, cái phần mềm này phải mất khoảng 7 ngày sau cài mới hoạt động tốt được. Mấy ngày tới anh đem xe về trở vật liệu xây dựng ở quê cho mẹ mở mày mở mặt về anh. Thấy anh hơi ngần ngại nó nói thêm: Chắc mẹ sẽ vui lắm. Con trai mẹ đã trưởng thành đến mức mua được cả ô tô rồi còn gì? Nó và anh cùng cười vui vẻ. Sự việc diễn biến với anh như một giấc mơ. Ngày anh đem xe ô tô về nhà, mẹ anh vui mừng đến ứa nước mắt. Mẹ không thể tin được anh đã mua được một chiếc ô tô. Hàng xóm nhà anh thì lác cả mắt. Gia đình anh vỡ nợ rùm beng cả thị xã. Vậy mà giờ anh đi làm mua được cả ô tô! Các em anh thì đi học, đi làm đàng hoàng tử tế. Chiếc xe ô tô tuy nhỏ bé, nhưng trong con mắt của những người dân trong cái thị xã nhỏ bé này. Ô tô vẫn là thứ đồ chơi xa xỉ của người giàu! Thật bõ công bao nhiêu ngày anh ăn đói nhịn khát để có chiếc xe. Hai đứa em anh hỏi xin anh tiền đóng quỹ lớp. Anh đỏ mặt tía tai, nó khẽ nói nhỏ anh chưa đã có tiền. Vì có bao nhiêu anh dồn vào chiếc xe hết.
Bữa tiệc mừng chiếc xe mới có một con vịt quay, vài xiên thịt nướng do nó mua bị gián đoạn, do nó nghe thấy ông chủ cửa hàng xe đạp gần đó đang quát tháo ầm ĩ về giá cước thuê ô tô luân chuyển xe đạp giữa các cửa hàng cao quá. Nó vội chạy ra thỏa thuận giá cả với chú ấy, với giá 450 nghìn. Ông chủ vẫn ngần ngại, nó mời ông ấy ăn vịt quay mừng ô tô mới với cả gia đình. Chú ấy vui vẻ đồng ý ngay. Miệng không ngớt ca ngợi anh Tuyên thật là tài! Nó thỏa thuận với chú ấy, khi cần xe cứ gọi cho anh! Tuy anh chạy xe ở Hà Nội, nhưng anh anh sẽ đem xe về thị xã chở cho chú ấy ngay. Tiện thể thăm mẹ và chăm sóc hai đứa em. Chú ấy rất xúc động đồng ý, uống một chén rượu mừng rồi đi về trước. Anh tranh thủ chất xe đạp lên ô tô và lo lắng nói. Hạnh em nhận thế là lỗ rồi, em nhìn đây này! Chiếc xe ô tô bé xíu của anh chở được ba chiếc xe đạp thì hết chỗ. Nó chạy ra mở thùng xe nằm ngang thành một mặt sàn lớn. Xếp được một đống xe lên và buộc chúng thành một khối. Làm như thế chỉ hai chuyến là xong. Nó dặn anh đi chậm, lái xe cẩn thận. Nó mở ví cho mỗi đứa em anh một trăm để dùng tạm việc chi tiêu cá nhân. Rồi nó chào tạm biệt cả nhà để đi về quê. Nó không quên nói với mẹ anh là sau khi lấy được tiền, thế nào khi về anh Tuyên cũng sẽ đem biếu mẹ 200 nghìn để mẹ chi tiêu. Hai cô em gái anh vui vẻ giữ nó ở lại chơi thêm một lúc, đợi anh về xem anh có làm đúng thế không?
Anh ào về như một cơn gió lớn! Trông anh mồ hôi lấm tấm trên mặt và cổ, nhưng nụ cười của anh vô cùng rạng rỡ. Anh đang rất hạnh phúc. Mẹ bảo anh đi rửa tay sạch sẽ rồi vào ăn! Anh ngần ngại và đưa biếu mẹ 200 nghìn đồng làm cả nhà cười ầm ĩ. Anh nghệt mặt ngạc nhiên, cô em gái anh thẽ thọt giải thích. Anh vui quá nhìn nó đăm đắm rồi hôn một cái lên má nó làm nó đỏ hết cả mặt. Nó bón cho anh mấy miếng thịt nướng liền rồi hỏi: anh đã đủ sức để đi rửa tay chưa? Anh ra hiệu bón cho anh thêm một miếng và vọt lẹ đi rửa tay theo lời mẹ bảo. Cả nhà đều vui, nó phải về nhà cả muộn!
Tác giả: Phạm Thị Hợi
Xem thêm các bài viết
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét