Thứ Tư, 29 tháng 6, 2016

Bệnh

                                                                     Truyện dài - PTH
                                                                             
Chương II: Hồi ức

Giá hồi đó cô trưởng thành hơn. Giá hồi đó cô không bất ngờ bị thất tình và rơi vào trạng thái sốc nặng. Thì cô đã đủ sức mạnh để gánh vác quỹ từ thiện được tạo lên từ toàn bộ tài sản của thầy Trần Thành Nam  khi thầy qua đời. Và lòng cô đã không nặng trĩu một lỗi niềm lâu như vậy. Bên tai cô vẫn hiện lên giọng nói thều thào như cơn gió, nhưng vẫn đầy bao dung và cả quyết của người đã quá mệt mỏi về thể chất và tinh thần: Thầy đã ủy thác cho chú Trần Thành Toàn  – em họ của thầy. Chú ấy không được hiểu thầy   lắm, nhưng mà thầy đã dặn kỹ những việc cần làm trong email gửi chú ấy. Và thầy có thể tạm yên tâm. Nhưng nếu có điều kiện, thầy vẫn nhờ con giám sát quỹ đó cho thầy. Cô gật đầu cái rụp cho người sắp về nơi vĩnh hằng là thầy an tâm.

Trong lòng cô đang có một cơn bão lớn vì sự tan nát thật sự của tình yêu đầu tiên. Cô cảm nhận được sự chết chóc trong trái tim mình.  Nhưng mà cô phải sống! Cô phải sống kiên cường và mạnh mẽ. Trên hai vai cô là lời ủy thác nhờ vả trước lúc đi xa của thầy Trần Thành Nam – Cựu hiệu trưởng của trường. Người chiến sỹ cộng sản anh dũng trong chiến đấu. Trong thời bình, thầy là một nhà giáo mẫu mực và vô cùng tâm huyết với nghề. Tâm huyết với từng đứa học trò ngốc nghếch của thầy vì một thế hệ tương lai của đất nước. Đó cũng là thứ duy nhất mà cô sinh viên nhỏ bé nhưng ưu tú như cô có thể làm để báo đáp công ơn dậy dỗ của thầy.
                                                 Tác giả: Phạm Thị Hợi
Xem thêm các bài viết

Nỗi nhớ không dịu êm


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét