Tôi và anh tình cờ quen nhau trong một buổi đi lao động tình nguyện ở một huyện miền núi vùng cao. Giữa những ngọn núi cao trùng điệp hùng. Cộng với thiên nhiên hoang dã và thơ mộng, tôi và anh đã yêu nhau. Sau khi về Hà Nội, chúng tôi vẫn thường xuyên liên lạc và hẹn hò với nhau. Sau tốt nghiệp, anh trở về tiếp quản sự nghiệp kinh doanh của gia đình. Còn tôi thì đi làm thuê cho các công ty. Chúng tôi bắt đầu bàn đến chuyện hôn nhân!
Anh kể rằng quê anh là một huyện ngoại thành của Hà Nội, với điều kiện kinh tế rất thấp so với Hà Nội. Gia đình anh thuộc diện giàu có nhất vùng. Nhưng mức sống của gia đình anh khá thấp. Và trên anh có đến 4 người chị gái. Mặc dù cả gia đình anh đều được ăn học tử tế đàng hoàng. Nhưng vì nếp sống vùng miền nó như thế, nên không thể tránh khỏi chuyện mẹ chồng nàng dâu, chuyện chị dâu em chồng! Nhất là khi quê tôi với anh lại cách nhau đến 60 km. Nếu có mâu thuẫn xẩy ra, tôi sẽ không có chỗ nào để dựa vào. Thế là anh đề nghị tôi đem bán đất của tôi ở quê rồi mua một ít đất của anh. Anh sẽ xây dựng một căn nhà cho tôi ở đấy. Vậy là tôi là hàng xóm của gia đình anh. Dù có mâu thuẫn đến mức nào, thì tôi cũng ở bên anh, không bỏ đi đâu. Hơn nữa đấy cũng là cách để bảo vệ lòng tự trọng của tôi trước cái gia đình giàu có của anh. Vì gia đình tôi là một gia đình viên chức nghèo. Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng tôi cũng mua đất của anh, trở thành hàng xóm của anh. Tôi cũng vào làm việc trong công ty của gia đình anh. Khi mối quan hệ hai bên trở lên thân thiết, gắn bó, và thật sự tôn trọng yêu quý nhau. Chúng tôi chính thức làm đám cưới trong sự mong mỏi của mọi người. Ngôi nhà nhỏ của tôi trở thành nơi chốn thật sự riêng tư trong đại gia đình lớn của nhà anh. Còn gia đình anh cũng nhìn tôi với ánh mắt tôn trọng. Vì dù gia đình họ giàu, gia đình tôi nghèo, nhưng tôi cũng đã có cả một lô đất làm của hồi môn! Làm theo ý của anh khiến cả tôi và cả gia đình anh đều thoải mái, vui vẻ. Khi tôi sinh nở, mẹ tôi và họ hàng của tôi đến chơi và chăm cháu cũng rất thoải mái. Nhiều khi mẹ ở lại chơi với tôi cả tháng cũng không ai nói một câu gì. Vì lý đất đó là của riêng tôi. Nguồn gốc của mảnh đất đó cũng là do mẹ tôi cho tôi mà có. Vì thế tất cả mọi người đều rất vui. Ở quê anh vẫn còn khá phong kiến! Phần lớn đất đai, tài sản đều cho anh thừa kế để thờ cúng tổ tiên. Nên sau này con trai tôi cũng thừa kế tài sản có nguồn gốc từ gia đình anh. Còn con gái tôi sẽ thừa kế tài sản có nguồn gốc từ tôi. Nhiều lúc nói đùa, anh bảo vợ chồng tôi như chuyện vợ chồng Lạc Long Quân và Âu cơ! Con trai sẽ do anh dạy bảo là chính, con gái sẽ do tôi dạy bảo là chính. Ông bà hai bên đều rất hài lòng về cách cư xử, và dạy bảo con cháu của chúng tôi. Đại gia đình tôi sống rất hạnh phúc! Tôi thầm cảm ơn chính lòng nhân hậu đã đưa tôi đến với anh. Nếu ngày đó chúng tôi không đi làm tình nguyện viên giúp đỡ người khó khăn ở miền núi, chắc rằng chúng tôi đã không có một chuyện tình mộng mơ như thế! Đúng là gieo nhân cách gặp số phận! Cuộc sốngnày đã gắn chặt cuộc đời tôi và anh. Ở bên anh tôi luôn cảm thấy bình yên và hạnh phúc!
Tác giả: Phạm Thị Hợi
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét