Chủ Nhật, 26 tháng 6, 2016

Sâu


Tập 1: Chuyện Tình Nàng Lọ Lem Áo Trắng
            Nó, con bé nhà quê nghèo khó, bố mất sớm, mẹ đi lấy chông khăn gói quả mướp ra thị xã học một lớp đại học tại chức. Anh chàng công tử bột, con trai duy nhất của một trong tứ đại gia giàu có nhất thị xã vùng ven Hà Nội này. Ngoài việc chỉ biết ngông ngổng ăn chơi, tiêu tiền như nước lã của bốmẹ, anh còn làm một viên chức quèn trong ủy ban thị xã. Đó là kết quả của các mối quan hệ làm ăn của bố anh – một doanh nhân thành đạt và giàu bản lĩnh.
   Chỉ có điều, bố anh chỉ chí thú làm ăn, mẹ anh chỉ chăm lo ăn, mặc, sức khỏe và mải nựng chiều các con. Chẳng ai chú ý đến việc rèn luyện ý chí, bản lĩnh cho mấy anh em nhà anh cả. Chắc có lúc bố anh cũng chạnh lòng nghĩ về điều đó, nhưng mà lại thôi. Bố anh còn bận lao vào những phi vụ làm ăn tiền tỷ, tiền tấn. Của nải trong nhà anh tiêu mấy đời không hết. Mấy anh em nhà anh thích gì có nấy, chẳng cần suy nghĩ mảy may. Ra đường có bao nhiêu người cầu cạnh, xu nịnh, đón rước. Anh mới hơn hai mươi tuổi, bố anh đã sắm cho cái ô tô con giá 3 tỷ đồng cho anh thỏa sức vi vu cùng chúng bạn. Nhiều đại gia trong thị xã cũng phải lắc đầu lè lưỡi về cái sự giàu sang và chơi trội của nhà anh. Trong nhà anh, đồ vật bằng vàng bạc không thiếu. Đặc biệt nhất là cái khung tranh to tướng treo ảnh bố anh và mấy người bạn thời trẻ đúc bằng vàng dòng. Cái khung ấy cùng tốn hết cả chục cây vàng chứ chả ít. Nghe nói, đó là mấy người bạn thân chí cốt thời trai trẻ của bố anh. Bố anh rất trân trọng tình bạn đó, coi đó là bạn vàng, lên đã đúc khung treo ảnh bằng vàng. Tiếc rằng bố anh đã bỏ ra đến 270 triệu đồng thuê người tìm ba người bạn quý khi xưa mà chưa thấy.
           Lần đầu nó đến nhà anh, thấy sự chú ý đặc biệt của nó đến bức ảnh mấy chàng trai tráng kiện, mặc đồ bơi trên tường. Bố anh khi ấy vừa bị chủ nợ đánh cho chảy máu trán. Vẫn rất mừng rỡ hỏi nó xem có phải nó quen người trong ảnh, rồi bố anh giới thiệu về bức ảnh cho nó nghe. Bố anh còn chỉ ảnh chú Toàn và nói chú ấy có một vết sẹo lớn ở trán vì đỡ đạn cứu mạng bố anh. Rồi bố anh buồn bã lẩm nhẩm một mình khi đi lên gác: Thằng Toàn bị trúng đạn vào đầu, giờ không biết có suy nghĩ làm ăn được gì không? Nhất định mình phải tìm ra nó….
         Thật ra nó chú ý đến bức ảnh ấy vì họ rất giống hình ảnh của anh lần đầu nó gặp. Khi ấy anh chạy thể dục buổi sáng trên con phố nó sống ở thị xã. Anh mặc mỗi một chiếc quần đùi bé xíu, chạy lông nhông ngoài đường khiến nó bị ấn tượng mạnh mẽ về một gã trai thị xã kỳ lạ.
         Thời gian trôi thật nhanh, mới đó mà cũng đến bốn năm. Nó và anh từ quen biết, làm bạn , cách xa và gặp lại. Cãi vã, rồi giận hờn, giờ thì chỉ còn lại tình yêu thương vô hạn của nó và anh! Hồi mới gặp lại anh ở trường, nơi nó học đại học còn anh học cao đẳng. Trái tim nó lại đập rạo rực vì anh như năm xưa, nhưng mạnh mẽ và sâu sắc hơn. Nó chỉ nghe cô bạn cùng phòng nói anh giàu có, còn nó cũng chẳng biết anh giàu có đến mức nào. Nó thích anh vì anh rất hiền lành, tử tế, lịch thiệp, hào hoa, phóng khoáng với mọi người. Dù nó ban đầu đã định từ bỏ tình yêu ấy, vì bạn của nó cũng rất thích anh. Mà người như anh ai mà không thích? Chỉ là cô ấy nói ra trước, thế là nó trở thành kẻ thứ ba! …
          Nhưng anh không chấp nhận điều ấy, anh mạnh mẽ chinh phục nó. Anh, một chàng trai quá tự tin và hạnh phúc. Anh không thể tưởng tượng nổi nó, con bé nhà quê, nghèo xơ xác lại dám cả gan từ chối tình yêu nồng nhiệt từ trái tim anh. Tự ái, giận hờn nhưng anh không từ bỏ. Càng hiểu sâu sắc về nó. Anh càng thương nó nhiều hơn. Nó thì không chịu đựng được ánh mắt thương hại của anh dành cho nó, càng không dám tin vào sự bền vững của chàng công tử bột nhà giàu, ở cái thị xã không biết bao nhiêu là sinh viên nữ, từ 3 trường cao đẳng đóng tại thị xã này. Nhưng anh khẳng định tình yêu chân chính của mình với nó mỗi ngày. Dần dần anh đã thuyết phục trọn vẹn được trái tim nó. Mặc dù nó vẫn không chịu thừa nhận điều ấy. Anh đổi chiêu, nhờ em gái anh đóng giả là bạn gái. Anh trở xe em gái, còn bảo em anh ôm eo anh ngay trước mặt nó, còn nói to: em sợ gì con bé ấy, anh chỉ yêu chơi bời thôi… Chiếc xe khuất xa, mặc cho những giọt nước mắt nó tuôn rơi. Rồi cô em  gái nữa của anh đóng vai là người yêu anh, có hôm là cô em họ xinh đẹp, cao ráo như người mẫu. Nó bị say đòn ghen và vô tình để lộ trọn vẹn tình yêu trong trái tim mình ra trước công luận. Anh thì sung sướng đón nhận sự ghen tuông và đau khổ của nó. Vì với anh, điều đó là biểu hiện sinh động nhất của tình yêu. Sau rất nhiều lần va chạm, cãi vã, nó đã ngoan ngoãn ở trong vòng tay anh. Anh đã chứng minh được cho nó thấy, rằng nó là một cô gái may mắn vì được anh yêu. Dù xung quanh anh có rất nhiều những cô gái đẹp, giàu và thân thiết với anh hơn nó.
          Anh lại bị sốc khi nó từ chối lời cầu hôn của anh. Mỗi ngày anh gào lên ở sân trường là nó hãy lấy anh đi. Rằng anh sẽ biến cuộc sống của nó trở thành cuộc sống của một bà hoàng. Nhìn cái bản mặt ngây thơ, trong sáng và ngông ngổng của anh làm nó phải phì cười. Yêu anh thì nó đã yêu. Còn lấy anh thì làm sao bây giờ có thể? Nó và anh vẫn đang đi học. Cuộc sống còn phụ thuộc vào sự chu cấp của gia đình. Đồng lương của anh còn chưa đủ nuôi sống bản thân anh. Không nhẽ lấy nó về, bố mẹ anh sẽ nuôi và cưng nựng nó như mấy anh em nhà anh? Điều ấy thật không tưởng. Và nếu bố mẹ anh phản đối chuyện hai đứa, liệu anh có đủ bản lĩnh cũng nó đi tiếp trên đường đời khi không có sự giúp đỡ của bố mẹ? Nó nhẹ nhàng bảo anh: khi nào anh tự làm ra tiền nuôi sống bản thân và nuôi được vợ con, thì nó sẽ lấy anh. Nó hứa với anh điều đó. Vì hiện giờ tiền của anh là do bố mẹ anh cho. Nó cũng thấy anh khá non nớt và tiêu tiền không biết tiếc tay. Nhân cơ hội này, nó muốn anh điều chỉnh lại mình một chút. Trở thành người đàn ông vững vàng, bản lĩnh để nó có thể yên tâm trao thân, gửi phận.
             Nó chỉ nói mấy câu, nhưng đã làm anh suy nghĩ nung nấu suốt mấy ngày. Có lẽ bố mẹ anh đã phản đối chăng? Nó khá giật mình khi nhìn cái ví luôn rất đầy tiền của anh giờ rỗng tuếch. Trông anh khá mệt mỏi. Có lúc nó tế nhị định hỏi xem có  chuyện gì đã xảy ra không. Thì nó chỉ bắt gặp cái nhìn tha thiết của anh. Anh nói với nó: Em hãy hứa với anh, khi nào anh tự làm ra tiền nuôi sống bản thân và gia đình thì em sẽ lấy anh? Nó sung sướng và hạnh phúc vì điều ấy. Nó hứa! …
            Mấy ngày không gặp anh, nó thấy nhớ anh cồn cào. Một cô bạn gái tiến đến nói anh chẳng phải là chàng công tử bột nhà giàu nào hết. Hóa ra anh chỉ là một thằng … xe ôm! Vào các buổi chiều, anh thường đón khách ở cổng trường cấp một, nơi gần trường nó. Cô bạn gái đó còn khuyên nó không lên yêu anh mà bỏ qua rất nhiều chàng trai giàu có, hoặc đã có công ăn việc làm tốt đang vây quanh. Bạn nó còn chắc chắn anh làm nghề xe ôm. Vì anh đón trả khách, lấy những đồng tiền cước xe  ít ỏi một cách rất bình thường với thái độ khá trân trọng. Nó chỉ thấy thương anh đến ứa nước mắt. Nó nhớ mấy vết tím trên người anh hôm trước, hỏi gì thì anh không chịu nói. Biết đâu có thể là do tranh giành bến bãi với đám người xe ôm khốn khó? Nó ngụy trang, đóng giả làm khách, leo lên sau xe anh. Tưởng được vi vu cùng anh lượn quanh thị xã một vòng thì anh quát nó um xiên. Anh nói nó đang phá công việc của anh, anh bắt nó xuống xe ngay lập tức. Nó thật ngây thơ. Người ta sao có thể không nhận ra người yêu của mình chỉ vì một chiếc áo chống nắng và một chiếc mũ phớt!? Nó mếu máo không chịu, nó ôm cứng lấy người anh. Nó nói nó rất nhớ anh …  Anh lại dịu dàng, dỗ dành nó, bảo nó xuống xe để anh làm việc, tối anh sẽ qua chỗ nó chơi. Trông anh vất vả cực nhọc kiếm tiền, nó chỉ biết khóc vì thương anh. Nó đưa cho anh tiền nhưng anh không chịu lấy! Anh nói tiền của nó cũng giống tiền của anh thôi, anh không thèm! Vừa hay nó thấy chị bạn nó đang vất vả vì việc đưa đón con đi học. Nó kéo anh ra giới thiệu và đề nghị anh sẽ là người đưa đón hai đứa con của chị. Chị ấy rất vui vì điều đó. Mấy vị phụ huynh đứng đợi đón con gần đấy cũng xúm vào bảo anh đón con giúp. Thế là một lúc anh kiếm được mấy mối khách trở xe ôm thường xuyên. Gần đây, ngoài công việc làm trong ủy ban nhân dân thị xã. Anh còn làm thêm công việc kế toán cho mấy công ty nhỏ trong thị xã. Thu nhập tạm ổn, anh tự tin túm chặt hai cánh tay , nhìn sâu vào mắt nó nói: Lấy anh đi, em thấy đấy, anh đã có thể tự lo được cho một gia đình. Khi nó sung sướng, hạnh phúc đến nghẹn ngào ôm choàng lấy cổ anh. Thì ra lâu nay anh vất vả làm thêm là để tạo lập một cuộc sống tự lập của nó và anh…
           Điện thoại anh reo vang ầm ĩ. Anh định không nghe điện, nhưng chiếc điện thoại cứ đổ chuông mãi không thôi. Hóa ra là điện thoại của mẹ. Anh sung sướng hạnh phúc bắt máy, nở nụ cười tươi tuyên bố: Mẹ ơi, con sẽ kết hôn! Cô ấy đã đồng ý! Chẳng biết mẹ anh ở đầu dây bên kia nói gì mà nụ cười của anh không khép lại được. Mặt anh chuyển dần sang tái mét và sám ngoét. Người anh cứng đơ như khúc gỗ. Chưa bao giờ nó thấy anh trông tệ như thế. Anh xin lỗi nó phải đi vì nhà anh có việc gấp khiến nó chưng hửng chẳng biết làm sao?!
           Suốt mấy hôm không thấy anh liên lạc gì, nó gọi điện anh không nghe máy, nhắn tin cũng không thấy anh trả lời. Đầu nó nảy sinh bao suy nghĩ và câu hỏi.  Có lẽ nào bố mẹ anh không đồng ý chuyện hôn nhân của hai đứa? Vì từ trước họ vẫn có ý muốn anh kết hôn cùng một tiểu thư con nhà giàu có tương đương. Hay anh đã chinh phục được trọn vẹn linh hồn nó, giờ anh đi chinh phục những đỉnh cao mới như lời dị nghị về anh trước đây? Hoạch anh đã dành chiến thắng tuyệt đối trong trò chơi cá cược chinh phục nó với đám bạn giàu có của mình? …. Nó nghĩ anh đã từ bỏ nó! …
                                                        Tác giả: Phạm Thị Hợi 
                                                                           

Xem thêm các bài viết

>>Hãy Là Một Người Thông Thái

>>Chân Lý Ở Đời

>> Cảm Xúc Mùa Xuân 2015

>> Thế Nào Là Tài Năng Thật Sự
>> Ước Mơ Kinh Doanh

>> Cách Điều Hành Một Tổ Chức

>> Nền Học Vấn Đúng Đắn

>> Sự Giáo Dục Tốt Nhất

>>Nguyên Tắc Khi Kết Giao

>> Ân Hận

>> Những Sai Lầm Của Tuổi Trẻ

>> Những Điều Thú Vị Về Con Chó

>>Giao Thông Ở Nông Thôn Vào Ngày Mùa
>> Cần Thận Trọng Khi Tham Gia Giao Thông Ở Nông Thôn Vào Ngày Mùa Vụ

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét