Thứ Ba, 28 tháng 6, 2016

Tim tôi

Đã bốn kỳ World cup đã qua, tình yêu của tôi với đội tuyển bóng đá Đức luôn đem lại cho tôi niềm hạnh phúc lớn lao. Họ là những chiến binh hùng dũng và kiên cường nhất. Đội nào dành chức vô địch  World cup không quan trọng nhiều lắm. Vì trong trái tin tôi, đội Đức luôn là nhà vô địch !
            Tình yêu của tôi với nền bóng đá Đức bắt đầu từ vị huấn luyện viên trưởng người Đức  của đội tuyển bóng đá Việt Nam tại Seagame 18. Tình yêu mến, sự tôn trọng và ngưỡng mộ của tôi với ông được thăng hoa cất cánh qua những lời tâm sự, chia sẻ và ca ngợi của chính các học trò của ông mà tôi thần tượng. Những cái tên: Lê Huỳnh Đức, Nguyễn Hồng Sơn … mãi mãi in dấu ấn sâu đậm trong trái tim tôi. Vì tôi nhìn thấy tình yêu tổ quốc sâu đậm trong trái tim các anh thể hiện trên mỗi đường lăn của trái bóng.
Ôi, biết bao giờ Việt Nam mình lại đào tạo ra một thế hệ vàng của bóng đá như ngày đó. Biết bao giờ Việt Nam mình lại có những cầu thủ vừa có tâm vừa có tài với trái bóng như Anh Lê Huỳnh Đức, Nguyễn Hồng Sơn, Trần Minh Chiến … Từ Seagame 18, tôi đã bị ấn tượng sâu sắc về những cầu thủ bóng đá Việt Nam do vị huấn luyện viên trưởng người Đức này đào tạo lên. Và hình như không bỏ lỡ bất cứ một trận đấu nào của đội tuyển quốc gia Việt Nam cũng như các trận đấu ở cấp câu lạc bộ trong nước mà các  thần tượng của  tôi thi đấu. Khi các anh không tham gia thi đấu nữa, vị huấn luyện viên kia cũng đã trở về quê hương. Tôi cũng rất ít xem bóng đá. Thỉnh thoảng cũng có xem tin tức qua loa, hay một vài trận đấu của đội tuyển quốc gia thi đấu. Nhưng sự cuồng nhiệt với trái bóng khi xưa của tôi đã nguội tắt. Nguội lạnh khi những Văn Quyến, Quốc Vượng… được báo chí so sánh với Huỳnh Đức, Hồng Sơn làm tôi nổi điên và ấm ức đến mức không muốn nhìn rõ những cầu thủ này trên các báo nữa. Và họ đã làm trái tim yêu bóng đá của tôi sụp đổ khi vụ án “ bán độ” của cả một thế hệ cầu thủ bóng đá được kỳ vọng sẽ là thế hệ vàng thứ hai của Việt Nam bị đưa ra xét xử công khai. Từ đấy tôi chẳng còn xem và theo dõi bóng đá Việt Nam nữa
 Khi các anh thần tượng một thời của tôi như: Lê Huỳnh Đức, Nguyễn Hữu Thắng, Đặng Phương Nam, Triệu Quang Hà … trở lại ở cương vị những huấn luyện viên trưởng của các câu lạc bộ bóng đá. Tôi lại một lần nữa đắm say cùng trái bóng tròn Việt Nam. Và ngất ngây cùng những chiến thắng tuyệt vời của đội SHB Đà Nẵng do anh Lê Huỳnh Đức làm huấn luyện viên trưởng. Anh ấy thật tuyệt vời. Có thể nền bóng đá Việt Nam có rất nhiều cầu thủ tuyệt vời vời. Nhưng trong những người tuyệt vời mà tôi biết. Anh Lê Huỳnh Đức là tuyệt vời nhất.
            Này nhé, ở vị trí tiền đạo. Anh luôn là ngôi sao số một của đội tuyển Việt Nam trong rất nhiều năm. Từng nổi tiếng là một cầu thủ có tốc độ, kỹ thuật và sự ham bóng rất cao. Là con át chủ bài trong chiến lược phòng thủ chặt, phản công nhanh của đội tuyển Việt Nam. Anh là cái tên được các bình luận viên và cổ động viên nhắc đến nhiều nhất. Và là cái tên gây chú ý nhiều nhất của đội bóng với tôi. Bởi vì chỉ cần khi bình luận viên nhắc đến tên anh là người nhận bóng trong một đường truyền. Tôi biết ngay đó không bao giờ là một đường bóng đơn giản cho đồng đội tiếp theo. Mà nó ngay lập tức biến thành : đội Việt Nam tổ chức tấn công. Hay đội tuyển Việt Nam tổ chức phản công nhanh, Hoặc được anh Huỳnh Đức biến thành một tình huống nguy hiểm cho đối phương. Khi thì là màn độc diễn đầy tài hoa và sức mạnh, khi thì những pha bóng phối hợp rất thông minh và chuẩn xác của anh với các đồng đội. Tiếc là vào thời đó thu nhập và sự tôn vinh với các cầu thủ chưa được cao và được đánh giá đúng mức. Món quà lớn nhất với các anh chỉ là tình yêu thương  và ngưỡng mộ vô bờ bến trong trái tim của người hâm mộ. 
            Không ngưỡng mộ và tự hào làm sao được khi anh Lê Huỳnh Đức thì xuất thân từ lực lượng của công an thành phố Hồ Chí Minh, Anh Nguyễn Hồng Sơn thì xuất thân từ lực lượng quân đội. Công an và bộ đội là những người tôi tôn trọng và ngưỡng mộ nhất. Có phải vì thế mà tôi luôn nhìn thấy tình yêu tổ quốc thiết tha trong mỗi trận đấu quốc tế mà các anh thi đấu?
  Anh Hồng sơn thì khỏi phải nói rồi. Những đường bóng tài hoa, những pha bóng đẹp và rất tinh tế. Cùng cách cư sử lịch thiệp hào hoa đậm chất Hà Thành của anh đã tốn không biết bao giấy mực của báo chí và gây ấn tượng mạnh với các cầu thủ quốc tế khi được thi đấu cùng anh. Tiếc là anh rất hay bị trấn thương!
Còn anh Huỳnh Đức thì luôn thật tuyệt vời. Một cầu thủ trụ cột không thể thiếu vắng của đội tuyển Việt Nam. Anh luôn được cắm ở phía trên để thực hiện những pha bóng tấn công chớp nhoáng và tuyệt vời nhất. Khi đội bạn quá mạnh, có lúc anh cũng phải lui về phòng thủ để bảo toàn thành quả của đội tuyển. Và góc sân cỏ chỗ nào có anh, chỗ ấy đội bạn không thể vượt qua. Từ một tiền đạo ngôi sao, ít ai có thể ngờ anh lại là một hậu vệ có đôi chân bắng thép. Có thời điểm, anh Đức không được sắp xếp ở vị trí tiền đạo sở trường. Tôi buồn lắm. Tôi nghĩ ông huấn luyện viên đó thật ngốc. Ông ấy có ác cảm và muốn làm hại thần tượng của tôi. Không cho anh Huỳnh Đức phát huy sở trường. Kìm hãm tài năng của anh. Tôi thương anh vô cùng. Lúc nào tôi cũng muốn khóc. Nhưng mà câu trả lời của anh cho tôi cũng thật tuyệt vời. Anh Đức vẫn rất tự tin và cống hiến hết mình cùng trái bóng. Anh tổ chức một hàng phòng thủ chặt chẽ cho đội bóng. Dựng lên những bức tường thép bất khả chiến bại. Và đội bóng anh thi đấu được báo chí nhắc đến là có hàng phòng thủ mạnh nhất giải. Thế đấy, khi anh thi đấu ở vị trí tiền đạo, thì báo chí nói đội bóng của anh có hàng tiền đạo mạnh nhất giải. Giờ anh đá ở vị trí hậu vệ thì người ta lại nói đội bóng đó có hàng phòng thủ mạnh nhất giải!
Có lẽ chiến lược của vị huấn luyện viên đó không hẳn đã sai! Vì cái bóng của cầu thủ Lê Huỳnh Đức quá lớn. Mỗi khi anh có bóng là lập tức có ba, bốn cầu thủ đối phương áp sát. Có đội còn chơi xấu cử hẵn hai cầu thủ bám sát nhất cử nhất động của anh  Huỳnh Đức trong cả 90 phút thi đấu. Khiến anh xoay sở khá khó khăn. Họ cũng nhận ra, kìm tỏa được anh là họ đã dành chiến thắng được một nửa! Luôn phải vất vả vượt qua những chiêu trò tai quái của hậu vệ đối phương. Thế nên khi làm hậu vệ anh lại có rất nhiều cách thức để luôn hóa giải thành công các đường bóng tấn công của đối thủ.
Điều tuyệt vời hơn là ngay cả khi đã là huấn luyện viên trưởng. Đội bóng của anh dẫn dắt cũng đã dành rất nhiều cúp vô địch trong các mùa giải. Anh ấy thật tuyệt vời. Chẳng có cầu thủ bóng đá Việt Nam nào tuyệt vời hơn anh!
Ngay giữa đời thường, trên các mặt báo tôi cũng được biết anh cũng là một người chồng tuyệt vời, chung thủy, hết lòng yêu thương vợ. Một người cha mẫu mực. Một công dân ưu tú. Một cầu thủ bóng đá Việt Nam nổi tiếng trong 100 cầu thủ bóng đá nổi tiếng của thế giới đi làm từ thiện ở quốc tế.
Nếu nhân bản anh thành 11 cầu thủ, thi đấu ở khắp các vị trí trên sân. Nhân bản thêm một người nữa để làm huấn luyện viên trưởng của đội bóng. Tôi tin chắc chắn rằng đội bóng Việt Nam sẽ có mặt tại vòng trung kết bóng đá thế giới.
Đôi khi tôi thấy rất thắc mắc, khó hiểu và cảm nhận được sự bất công khi anh Lê Huỳnh Đức sao mãi không trở thành huấn luyện viên trưởng của đội bóng quốc gia Việt Nam. Hãy xem thành tích ở các giải đấu trong nước và quốc tế ở cả cương vị cầu thủ và huấn luyện viên có ai sánh bằng anh chứ?  Tại sao chúng ta luôn phải kiếm tìm một huấn luyện viên trưởng ngoại quốc với một mức lương khủng mà bản thân chúng ta cũng không biết rõ về họ. Còn họ cũng chẳng biết gì về nền bóng đá và con người Việt Nam cả. Tại sao chúng ta không mạnh dạn  trao quyền huấn luyện viên trưởng cho một con người vừa có tài năng và tâm huyết với bóng đá như anh Lê Huỳnh Đức? Nếu chúng ta chỉ cần trả lương cho anh bằng một nửa số tiền thù lao đã trả cho một huấn luyện viên người ngoại quốc. Tôi tin chúng ta sẽ có một thế hệ vàng bóng đá mới. Có khi còn là một thế hệ bạch kim bóng đá ấy chứ!?
 Bao giờ anh Lê Huỳnh Đức trở thành huấn luyện viên trưởng của bóng đá Việt Nam. Tôi tin chắc chắn khi đó đội tuyển Việt Nam sẽ cất cánh trở lại. Và người Việt Nam ta lại được sục sôi trong không khí bóng đá. Cả nước sẽ dậy sóng các phong trào thể dục thể thao, nâng cao sức khỏe. Dân tộc Việt Nam sẽ được thế giới biết đến là có trí tuệ tuyệt vời và thân thể cường tráng. Là nền tảng cơ bản để có một nền kinh tế phát triển. Một quốc gia vững mạnh.
Yêu mến đội nhà, thần tượng cầu thủ Việt. Tôi lại càng kính trọng vị huấn luyện viên trưởng người Đức hơn, và luôn là fan hâm mộ của đội tuyển Đức trong các mùa World Cup và giải bóng đá vô địch Châu Âu. Tôi yêu mến tinh thần không bao giờ bỏ cuộc của đội tuyển Đức. Dù đội bóng có bị dẫn trước tới hai bản, thì cỗ xe tăng Đức vẫn lùi lũi tiến lên. Và họ trở thành đội bóng nổi tiếng với những cú lội ngược dòng thành công đầy ngoạn mục. Ý chí của người Đức thật là mạnh mẽ. Cơ thể của các cầu thủ Đức thì rất cường tráng. Và tình yêu bóng đá trong trái tim họ thì luôn cháy bỏng, ra riết. Nhìn cách thi đấu và làm việc chuyên nghiệp của họ khiến tôi rất ngưỡng mộ.
Nếu phải chọn một đội bóng khác ngoài đội tuyển bóng đá Việt Nam để yêu mến. Bạn sẽ chọn đội bóng nào? Còn tôi, tôi xin chọn đội tuyển Đức. Vì tôi rất yêu quý những cỗ xe tăng Đức, ngưỡng mộ tinh thần đức và con người Đức. Đội tuyển Đức sẽ là nhà vô địch của World Cup 2014
                                                         
                                                                              Tác giả: Phạm Thị Hợi
Xem tiếp các bài viết

Ký ức về ngôi trường thân yêu….

Tại sao con gái cứ phải đi lấy chồng?

Nếu có kiếp sau, anh sẽ không bao giờ yêu em!



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét