Hà cô nữ sinh vùng cao của tỉnh Hà Giang người dân tộc Tháivô cùng xinh đẹp. Hà đẹp một vẻ đẹp khỏe mạnh, ngơ ngác và đầy bản lĩnh. Cô bé mồ côi cả cha lẫn mẹ lên những suy nghĩ về kinh tế có vẻ chín chắn hơn người. Ở ngôi trường trung cấp này, Hà vừa được phụ cấp theo chế độ sinh viên người dân tộc thiểu số, vừa được phụ cấp theo chế độ của sinh viên mồ côi cả cha lẫn mẹ, lại thêm phụ cấp vì Hà là cán sự lớp.
Hàng tháng tiền Hà được nhận từ trường chẳng kém một công chức trong trường. Cô sinh viên nhỏ bé nghiễm nhiên có tiền tiêu rủng rỉnh. Tuy vậy Hà vô cùng tiết kiệm, cô ấy thường tìm mọi cách để kiếm thêm tiền. Nhiều người không hiểu rõ hoàn cảnh của Hà, chê Hà ích kỷ và tham tiền. Thực tế cô bé này chỉ đang cố hết sức tồn tại nơi đất khách quê người. Cha mẹ là những người thân yêu nhất của em đã không còn. Họ cùng nhau ra đi trong một vụ cháy rừng. Thấy mọi người trong phòng ký túc nói nhớ nhà, nhớ bố mẹ. Hà chỉ nhìn trân trân vào bức tường mà không nói gì. Trong mắt Hà cằn khô và như có lửa đốt. Tục lệ cúng thần rừng của người dân tộc Thái đã gây cháy rừng, và bố mẹ em đã là người xấu số thiệt mạng vì chuyện đó.
Nó khá thích chơi với Hà, vì bạn ấy khá có bản lĩnh. Lối sống thì rất tự lập. Cũng khá thông minh và cởi mở. Nó chú ý đến Hà hơn vì Hà là bạn gái của một người thầy mà nó khá kính trọng. Thầy ấy là bí thư đoàn trường, con của thầy trưởng phòng đào tạo. Đó là một người thầy mẫu mực, nó đã học hỏi được nhiều điều từ thầy. Thỉnh thoảng nó hay thấy hai người ấy cùng nhau đi uống nước. Nó cũng thấy vui vui và mừng cho Hà.
Chuyện tình của họ bắt đầu gặp sóng gió khi em trai thầy Hải, người yêu Hà đem lòng yêu say đắm một cô bé người dân tộc Thái khác. Thầy Thái bố người yêu Hà không thể chấp nhập việc cả hai cô con dâu của mình đều là người dân tộc. Ông buộc một trong hai người con phải từ bỏ đi tình yêu của mình. Bạn gái của em trai thầy Hải có thai, một đám cưới linh đình được tổ chức. Chuyện tình giữa Hà và thầy Hải chia rẽ đôi đường. Họ trở thành bạn. Nhưng trong đáy mắt họ vẫn rất yêu nhau.
Rồi thầy Hải lấy vợ. Một cô kế toán của bệnh viện trong thị xã. Cô ấy cao lớn, khỏe mạnh, gia đình tử tế, công chức đàng hoàng. Thầy Thái rất hài lòng về nàng dâu này. Hà rất buồn. Cô ấy chỉ im lặng. Hà không có thói quen rên khóc trước lỗi đau! Hai người họ vẫn gặp nhau ở trường. Họ vẫn nen nén trao nhau những ánh mắt yêu thương.
Vợ thầy Hải chẳng thèm ghen tuông chuyện giữa thầy Hải và Hà. Cô ấy quá coi thường Hà. Cô ấy còn oang oang nói giữa chợ là thầy Hải lấy được cô ấy là phúc tổ bẩy đời nhà thầy ấy! Chuyện đó làm thầy Hải tự ái. Vợ chồng thầy cãi nhau. Thầy Hải quá thương Hà lên đề nghị ly dị. Vợ thầy Hải tức giận, đi nạo thai để ra tòa ly dị. Không may cho chị ấy, ca nạo thai bị tai biến. Chị ấy không còn có khả năng sinh con. Thầy Hải rất hối hận về chuyện ấy lên không chịu ly dị nữa. Cái thai của Hà thì ngày càng lớn lên. Hà sinh con một mình tại quê nghèo trong nỗi tủi nhục.
Nó tìm gặp thầy Hải, nói rõ tình cảnh của Hà. Thầy chỉ biết rơi nước mắt xót xa. Thầy Thái rất ân hận vì đã cản trở tình yêu của hai người. Thầy đành sắm lễ nghi theo đúng phong tục dân tộc Thái, rước hai me con Hà về. Tuy vậy, vợ thầy Hải vẫn là vợ hợp pháp. Con của Hà chính thức nhập vào gia phả nhà thầy Hải. Hà đi học tiếp lên bậc học cao hơn. Cô ấy vẫn rất yêu thầy Hải.
Lâu rồi nó không gặp Hà. Không biết cuộc sống của cô bé giờ ra sao? Công việc và gia đình như thế nào? Nó thấy thương Hà Quá!
Tác giả: Phạm Thị Hợi
Xem thêm các bài viết
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét