Thứ Ba, 28 tháng 6, 2016

Ngờ

Chuyện của bệnh viện
                                                                      Truyện dài: PTH

Chương XII: Tai nạn bất ngờ ….

Vẫn chưa đến giờ thăm thân, vì thế cô vẫn ngơ ngẩn nơi cổng bệnh viện suy nghĩ mông nung. Bất ngờ, xịch … queng … ái … Rồi tiếng người la lên: Có tai nạn rồi. Gọi cấp cứu ngay. Trong vô thức cô thấy một người phụ nữ trẻ, xinh đẹp có vẻ quyền quý cố oằn mình che cho cái bụng bầu của mình để không bị va chạm giữa ô tô buýt, xe máy và người đi bộ. Một chiếc xe đằng sau lao tới, chị ấy trong tư thế một mũi tên đâm thẳng đỉnh đầu vào cột đèn đường. Mấy tên thanh niên cởi trần, đầu không đội mũ bảo hiểm nhanh chóng tẩu thoát. Để lại hiện trường là hai người phụ nữ, một từ bệnh viện đi ra, một từ xe buýt đi xuống nằm bất động. Tiếng kêu cấp cứu … cấp cứu. …

Các bác sĩ, y tá  khẩn trương lao ra như chạy loạn. Tai nạn ngay cổng bệnh viện. Người phụ nữ mang thai được đưa lên bàn đẩy. Trời ơi! Chị ấy giống cô Hoài – cô giáo của cô tại trường đại học Thương Mại quá! Cô cũng lao ra như mũi tên.  Cô ơi!...  Nhưng mà cô mới gặp cô Hoài cách đây bốn tháng, cô ấy không thể là người phụ nữ đang chuẩn bị sinh này. Cô sững lại. …. Bác sĩ trưởng khoa sản nhanh chóng xuất hiện và gạt cô sang một bên. Đưa ống nghe kiểm tra thai nhi rồi ra lệnh chuẩn bị phòng mổ gấp để cứu lấy đứa bé không sẽ không kịp. Cô có dịp nhìn gần hơn người phụ nữa ấy, rõ ràng là trẻ hơn cô Hoài. Chị ấy đến tháng sinh mà rất đẹp. Bình thường chắc là một mỹ nhân nổi tiếng đất kinh thành. Cô đang định quay đi dành chỗ cho các y bác sĩ vừa túa ra. Tiếng dõng dạc của bác sỹ trưởng khoa: Đưa gấp nạn nhân vào phòng mổ. Nạn nhân tiếp theo! Mọi người hướng sụ chú ý đến người phụ nữ khoảng sáu mươi đang nhợt nhạt, cứng đơ tại cổng bệnh viện. Trời ơi! Mẹ! Chị bác sĩ trưởng khoa thất thanh kêu lên. Bất ngờ theo bản năng. Chị quay xuống bệnh nhân: Con này, sao mày đâm chết mẹ tao. Sao tao phải cứu chữa mày… Rồi chị đau đớn cởi bỏ chiếc áo Blu trắng muốt bỏ xuống đất và nói: Ta không là bác sĩ nữa, ta muốn là con người. Chị hốt hoảng chạy ra chỗ người mẹ yêu thương vừa vượt một chặng đường xa đến thăm cô. Chỉ để dúi vào tay cô một dây sữa. Dặn dò cô giữ gìn sức khỏe và sắc đẹp cả chồng cô chê! … Thế mà giờ mẹ cô đã hôn mê bất tỉnh trong tay cô. Mặc cho cô gào khóc. Nước mắt rơi lã chã trên khuân mặt xinh đẹp như những hạt chân châu. Một số y tá cũng bỏ mặc nạn nhân thứ nhất chạy theo xem tình trạng của mẹ bác sỹ trưởng khoa lớn nhất của bệnh viện này thế nào. Có người còn hất mạnh cánh tay bấu víu cầu xin cứu chữa của nạn nhân để chạy ra chỗ mẹ bác sĩ trưởng khoa. Kèm theo câu nói: sao mày dám va chạm với mẹ của trưởng khoa? Mày hãy chết đi...  Khiến đôi mắt chị nạn nhân càng trở nên vô vọng, thất thần. Cô cố túm cô ta lại vì cách cư xử thô lỗ và vô trách nhiệm với một nạn nhân đang rất nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng mà cô ta khá khỏe, chạy vọt ra xa phía cô, lao đến cổng bệnh viện. Nơi một người phụ nữ trung niên vẫn đang cứng đơ, nhợt nhạt và mặt lạnh tanh. Trong móng tay cô là một đoạn da dài của chị y tá thô lỗ. Chắc cô ấy tranh thủ muốn lấy lòng xếp đây mà. Đúng là trò đời! ….

Còn nữa .....
                                                            Tác giả: Phạm Thị Hợi

Xem thêm các  bài viết

>> Chương VII: Người thầy đáng kính

>> Chương VIII: Sự thật được phơi bày 

   >> Chương IX: Bi kịch của gia đình

>> Chương XI: Thực hiện lời hứa thiêng


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét