Quà tặng đầu tiên của tôi cho con trai tôi là một quả bóng da màu trắng tinh. Nó không thích quả bóng đó. Và cũng không biết quả bóng nó dùng để làm gì! Tôi đã hướng dẫn nó đá bóng. Bởi vì tôi nghĩ bóng đá là bộ môn thể thao rất tốt cho sức khỏe. Đây cũng là môn thể thao tốt nhất để rèn luyện đôi chân cho nó. Vì tôi sinh ra nó khá muộn. Bác sĩ nói chỉ chậm ba giây là nó sẽ chết! Khi nó chào đời, chân trái của nó thâm đen! Nó còn bị hạ nhiệt suýt nữa thì chết. Khi nó lớn hơn, phổi của nó cũng có vấn đề. Tôi đã nhờ một bác sĩ rất giỏi mới đi du học ở Úc chuyên nghành phổi về chữa cho nó. Tôi cũng nhờ bác sĩ ấy kiểm tra chân và tay cho nó. Trong khả năng của mình, bác sĩ ấy đã châm cứu để đôi tay của nó hoàn toàn bình thường. Còn cái chân trái của nó vẫn hơi cứng nhắc. Tôi sợ nó sẽ bị tật ở chân khi lớn lên. Vì thế tôi chủ động hướng con tôi chơi môn bóng đá. Mãi sau tôi mới biết, con trai tôi rất thích một quả bóng có các màu xanh đỏ rất đẹp mắt! Vậy mà tôi đã hơi áp đặt việc này với con. Tôi đã mua cho nó quả bóng nữa. Và bảo nó có thể vẽ vào quả bóng trắng kia những màu sắc và hình vẽ mà nó muốn! Vì thế nó rất vui!
Nó và cô bé hàng xóm rất thích trò lái xe đạp đâm vào quả bóng. Bọn trẻ có bạn cùng tuổi chơi nên cứ cười vui suốt. Tôi thấy cháu hơi mềm yếu và nhỏ mọn một chút. Vì thế muốn cháu chơi với những bạn trai để tính cách mạnh mẽ hơn. Và thật may là có một cậu bé hàng xóm rất tốt. Tính cách cũng khá giống nó. Điều kiện sống cũng tương đương. Hai đứa cũng thích chơi bóng đá. Bọn nó đá bóng với nhau suốt. Hôm ấy có anh họ của bạn con trai tôi đến nhà nó chơi. Anh họ nó khoảng 10 tuổi, và muốn đấu với hai đứa một trận. Tôi khá lo lắng, vì cậu con trai kia rất to, khỏe, lại đang rất hiếu thắng. Một cú va chạm mạnh khi tranh cướp bóng, hoặc bọn trẻ ngã đè vào nhau có thể làm con trai tôi bị thương. Tôi định phanh trận đấu đó lại. Nhưng bố của cậu bạn kia cũng có tâm trạng giống tôi, nhưng anh ta chọn cách làm trọng tài của trận đấu. Vì thế tôi cũng mạnh dạn để con trai tôi thử sức mình. Đây là trận đấu bóng đá đầu tiên của con trai tôi. Tôi bày ra chiến thuật bóng đá cho hai đứa. Một đứa sẽ chơi hậu vệ và thủ môn, một đứa sẽ chơi ở vị trí tấn công. Hai đứa cố gắng truyền bóng cho nhau, và làm nhỡ đà chạy của cậu con trai to khỏe kia. Hai đứa cũng thường xuyên đổi vị trí để cậu con trai kia bị bất ngờ. Tôi cũng dặn con trai tôi cần chú ý khi tranh cướp bóng cả có thể bị thương ở chân. Trận đấu bắt đầu trong tiếng cười vang của bọn trẻ, và sự lo lắng, hồi hộp của các bậc phụ huynh. Cậu trai lớn kia mặc dù là người thách đố, nhưng cậu ấy đã bị thua hai cậu nhóc tý hon biết phối hợp ăn ý. Tỷ số cuối trận là 6 – 2 nghêng về đội của con trai tôi! Bóng đá đúng là môn thi đấu đồng đội. Còn con trai tôi thì thật sự sảng khoái và khỏe khoắn sau trận đấu đó. Nó cũng tự tin, mạnh mẽ và quyết đoán hơn trong cuộc sống. Nó đã trưởng thành hơn. Tôi rất tự hào về con trai!
Truyện dài: Hoàng Tử Bé
Tác giả: Phạm Thị Hợi
Đọc thêm các bài viết
<< Con trai tôi
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét