Thứ Ba, 20 tháng 9, 2016

vẫn là những

    Hôm nay là một ngày đẹp trời. Vẫn đang là giữa tháng 7 tính theo lịch Mặt Trời, mà tôi bắt gặp một bầu trời xanh thăm thẳm. Có lẽ đã lâu lắm rồi, tôi không nhìn thấy một bầu trời xanh như thế. Đó là một bầu trời màu xanh lam, với một vài đám mây trắng lững lờ trôi qua. Bầu trời với rất nhiều ánh nắng, bởi vì bây giờ đang là giữa mùa Hè. Nhưng tôi cũng có thể thoải mái ngắm nghía cả bầu trời mà không bị hoa mắt. Một cảm giác bình yên, thanh thản trong tâm hồn lại trở về với tôi. Tôi lại cảm thấy tự tin, tự chủ, vững vàng, và hạnh phúc trong tâm hồn. Có lẽ cũng đã 20 năm rồi tôi không có cảm giác như thế!

      Thế là đã 20 năm trôi qua, trong suốt 20 năm ấy, đã có biết bao chuyện vui, chuyện buồn, và cả những biến cố đã xảy ra trong cuộc đời tôi. Bây giờ đã bước vào tuổi trung niên, tôi lại trở về với chính mình. Tôi lại bắt đầu lại với điểm xuất phát đầu tiên. Có lẽ thời điểm khoảng 20 năm trước là một bước ngoặt trong cuộc đời tôi. Nói đúng ra, đó là một sự đổ vỡ trong tâm hồn tôi. Từ đó, tôi đã biến thái bản thân, sống sai khác với bản thân mình. Chỉ vì tôi muốn trở thành con người tốt hơn con người thật sự của tôi. Tôi muốn là người thành công hơn những gì có thể. Tôi đã vứt bỏ bản thân để chạy theo những thứ thuộc về người khác. Để rồi tôi trở thành một mớ hỗn độn được ghép bằng những giá trị của cuộc sống khác biệt. Thế là tôi trở thành một nhân tố dị biệt, một con người khác biệt với bản thân con người thật sự của tôi. Tôi không biết tôi có là một con người thành công như tôi mong muốn hay không, nhưng tôi là một con người bất hạnh! Bây giờ ngồi đây, nhìn lại quãng đời đã đi qua. Tôi biết tôi đã sai lầm! Và tôi biết tôi đã sai từ đâu. Ai mới là người đàn ông đích thực của cuộc đời tôi!
       Tôi sẽ trở về với đúng nghĩa trái tim tôi. Tôi yêu thiên nhiên, cây cỏ, và cả những thứ giản dị, tự nhiên mà lại hữu ích cho cuộc sống. Tôi không có khát vọng quá lớn. Chỉ là tình yêu và niềm hạnh phúc với gia đình. Tôi ước được sống bên niềm đam mê bất tận của cuộc đời mình. Người ấy luôn như một bức tranh vĩ đại, vì luôn đẹp đến hoàn hảo trong mọi thời điểm của cuộc đời tôi! Có lẽ người ấy là bóng hình lý tưởng trong tâm hồn tôi. Nếu nói rằng yêu người, thì có lẽ tôi chi yêu người ấy! Dù thời gian đã trôi qua rất lâu. Tôi và người ấy có lẽ không bao giờ còn có cơ hội để được gặp nhau, ở bên nhau. Chúng tôi cũng không có lý do gì để ở bên nhau. Có lẽ chúng tôi đã để mất nhau mãi mãi. Và có lẽ người ấy mãi mãi chỉ là một người bạn trong tuổi thơ của tôi. Đã từ lâu lắm rồi, hình ảnh của người ấy chỉ hiển hiện mờ nhật trong sâu thẳm tâm hồn tôi. Bởi vì người ấy đã không lựa chọn tôi! Người ấy đã từ chối và bỏ rơi tôi! Nhưng có lẽ tâm hồn tôi vẫn yêu người ấy. Người ấy vẫn là những gì tốt đẹp nhất mà tôi có, tôi muốn! Ước gì tôi có thể cầm giữ được tình cảm ấy! Biết đâu điều ước của tôi sẽ trở thành sự thật? Bởi vì bầu trời ngoài kia vẫn rất xanh và có chứa đầy ánh nắng! Còn tôi đang dần trở về chính bản thân tôi. Tôi đang cố gắng phát triển chính bản thân tôi, trở thành một cái tôi sống rất mạnh mẽ, thành công, và hạnh phúc trong cuộc sống!

                                                               Tác giả: Mary Phạm


Đọc thêm các bài viết  

<< Suy nghĩ về hoa hậu

<< Hãy tha thứ

<< Giáo dục trẻ đúng

<< Xin đừng trì hoãn

<< Tại sao bạn không tự giúp mình?


<< Nhân cách là cái gốc của con người

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét