Khi bản thân đang gặp phải khó khăn, hoạn nạn. Cách tốt nhất chúng ta nên chọn một con đường rộng, an toàn, và bình thường nhất để đi. Đừng có cố leo cao, cũng đừng để bản thân rơi vào vực sâu. Chúng ta cứ theo thói thường của bản thân mà hành động. Đi vào con đường rộng rãi, an toàn. Bởi vì khi khó khăn, hoạn nạn là khi chúng ta đang bị tổn thương. Chúng ta không nên trở thành tâm điểm chú ý của mọi người thêm nữa. Chúng ta hãy buông tay khỏi những cuộc đua tranh của cuộc đời. Chúng ta hãy trở về nơi yên bình nhất của tâm hồn để nghỉ ngơi và tái tạo lại bản thân!
Người xưa có câu: Lùi một bước biển rộng, trời cao. Tiến một bước vực thẳm liền kề. Phía trước đã là vực sâu thì xin đừng tiến bước một cách cố chấp làm gì. Hãy lui lại để tìm ra một con đường mới, giúp chúng ta đi đến đích. Sự an toàn của bản thân là quan trọng nhất. Khi chúng ta càng yếu đuối, chúng ta càng cần có sự an toàn. Nơi bạn cảm thấy bình yên nhất là nơi nào? Nơi bình yên nhất với tôi là căn nhà của tôi. Tại nơi này, tôi luôn cảm thấy tự do, tự chủ, và bản lĩnh nhất. Nơi tôi tránh được tất cả những sự nguy hiểm của thế giới bên ngoài. Bây giờ tôi ước, căn nhà của tôi rộng thêm ra, cao thêm lên, đẹp hơn và đầy đủ hơn mỗi ngày. Tôi ước nó giúp tôi kiếm tiền đủ sống. Để tôi có thể thoải mái thực hiện những ước mơ của mình. Tôi có một người họ hàng làm quản lý cho một nhà máy ở địa phương. Do mắc phải những sai phạm trong quản lý, người đó bị giám đốc nhà máy ra quyết định cho thôi việc. Không muốn bị xấu hổ với bạn bè, họ hàng, người đó đem tiền đi biếu cấp trên để trở thành nhân viên của tổng công ty mà mà máy đó trực thuộc. Mục đích của người đó là để mọi người nghĩ họ được thăng chức, chứ không phải bị đuổi việc. Dù tổng công ty ở cách xa nhà của người đó. Buộc người đó phải sống nhờ vả nhà của người khác, nên có cuộc sống rất cơ cực. Gia đình của người đó vì thế mà rối loạn. Sự xa cách làm tình cảm trong gia đình họ bị giảm sút rất nặng nề. Gia đình người đó sống như là ly thân. Chưa hết, tổng công ty bị giải thể vì hoạt động không hiệu quả. Người đó rơi vào cảnh thất nghiệp ở nơi đất khách, quê người. Thế mới biết, giá người đó can đảm thừa nhận sự thật. Lùi một bước để cân bằng lại cuộc sống, rồi mới tiến. Thì cuộc sống của người đó không bị rơi vào chuỗi bi kịch như thế. Sự nổi tiếng và lòng tôn trọng của mọi người đôi khi tạo ra một áp lực lớn. Làm người ta không dám thừa nhận những lỗi sai, điểm xấu của bản thân. Người ta cố gắng che đạy, người ta nói dối, để rồi sai lầm trồng lên những sai lầm. Cuối cùng những thứ họ cố gắng che dấu, lại được bộc lộ cho tất cả mọi người biết một cách ấn tượng nhất. Còn cả cuộc sống của họ đã bị bóp méo vì điều đó. Người đó có thể trách ai, ngoài việc tự trách chính bản thân, vì đã không đủ bản lĩnh để sống thật với những gì mình có!
Tác giả: Phạm Thị Hợi
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét